Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 159
Cập nhật lúc: 2025-03-25 23:06:17
Lượt xem: 21
Cố Khanh Khanh gật đầu, mặc dù mẹ làm bánh bột ngô dính dính, không giống như thím Quế Hoa cùng thím hai làm xốp giòn, cơ mà cô thấy thơm ơi là thơm, cho dù nó không có ngon lắm.
Thời Như Sương xoa đầu con gái nhỏ: "Đừng lo lắng, thời gian còn dài, nói thật, trước kia còn nhỏ mẹ mong ngóng con mau lớn lên, bởi vì con gái của mẹ quá ồn ào, tính tình con giống y hệt anh hai con, không thể ngừng chạy loạn khắp nơi, còn thường xuyên đánh nhau với mấy đứa con trai khác, thua rồi chơi xấu kêu anh trai sang chống lưng."
“Lúc đó, ngày nào cũng có người ta mang trẻ con đến nhà mắng vốn, nói Khanh Khanh không giống ai, về sau không gả chồng được. Anh cả con tính tình từ nhỏ đã lạnh, lúc đó lao vào đánh nhau với người ta, anh hai con cũng nhe răng nhếch miệng ấn người ta lên mặt đất."
"Đôi khi mẹ suy nghĩ, có phải người nhà quá nuông chiều con, sợ về sau trưởng thành con không hiểu chuyện, không ngờ Khanh Khanh lớn lên tính tình càng thảo, cả người mồm mép như thím Quế Hoa cũng không nói một câu không tốt về con."
"Cũng là lúc đó mẹ phát hiện Khanh Khanh đã trưởng thành thật rồi, mẹ lại hối hận. Mẹ hy vọng con trưởng thành chậm một chút, đừng nhanh như vậy gả ra ngoài.”
Thời Như Sương vừa nói hốc mắt đỏ lên, Cố Khanh Khanh cũng rơm rớm nước mắt: "Mẹ, mẹ nói ai nói con không gả được cho ai? Là người thôn chúng ta sao?"
Thời Như Sương buồn cười, chọc cái đầu nhỏ của con gái: "Như thế nào? Bây giờ còn tính toán tìm người ta tính sổ sao? Là người thôn chú Tần, có nói con cũng không biết."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hai thôn 500 hộ gia đình, hơn 8.000 nhân khẩu, Thời Như Sương gả vào Cố gia hơn 20 năm mà còn chưa có quen mặt đủ đâu chứ càng đừng nói cô con gái vô tâm vô phối như Cố Khanh Khanh.
Cố Khanh Khanh nằm trên vai mẹ, lẩm bẩm: "Con đi tìm anh cả là biết rồi."
Thời Như Sương lần này thật sự không nhịn được nữa: "Con nha, đúng là bị chiều hư, anh cả, anh hai đem con chiều hư, dưỡng thành cái tính tình này, không chịu bị bắt nạt một chút."
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ không thương con sao?" Cố Khanh Khanh cười hì hì cọ cánh tay mẹ làm nũng.
Thời Như Sương không có biện pháp với con gái, nghiêm túc nói thẳng: "Mẹ có chuyện muốn nói với con."
"Mẹ nói."
“A Đại là người tốt, thằng bé nguyện ý chiều con, con đừng có được nước bắt nạt A Đại. Mẹ nghe A Chiêu nói, ông thông gia đối với A Đại không để bụng, hai cha con từ nhỏ đến lớn tranh cãi không ngừng, thằng bé sinh ra đã mất mẹ, mười mấy tuổi đã báo danh tòng quân, chịu bao nhiêu cực khổ."
Cố Khanh Khanh nhớ đến những thương trên người anh ấy: "Mẹ, con biết rồi."
Cô sẽ tốt với anh ấy.
Thời Như Sương xoa nhẹ mái tóc con gái: "Ngoan, con về sau như người trong nhà đối xử với con, con hãy yêu thương, chăm sóc A Đại, đừng để thằng bé lẻ loi, cuộc sống về sau sẽ ngày càng rực rỡ, càng ngày càng tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-159.html.]
Cố Khanh Khanh nhẹ gật đầu, trong đầu đã suy nghĩ về sau đối xử tốt với anh ấy thế nào.
Anh ấy đối với ăn mặc không có yêu cầu gì, chỉ cần trong túi có kẹo có thuốc là được. Cơ mà trong khoảng thời gian này anh ấy hình như ăn kẹo tương đối nhiều, thuốc thật ra không hút nhiều lắm.
Cố Khanh Khanh đắm chìm trong suy nghĩ, mãi đến khi Chu Mạn vào bếp, cô mới hoàn hồn.
"Khanh Khanh." Chu Mạn nói: "Nhóm bếp đi cháu, chuẩn bị nấu cơm trưa."
Cố Khanh Khanh phản ứng, ôm bụng: "Bà ngoại, con vẫn còn no."
“Các con trẻ tuổi, buổi tối không ngủ ban ngày dậy không nổi. Tối qua trời mưa con biết không?" Chu Mạn nhấc nắp nồi lên, nhìn thấy mấy dĩa đồ ăn chỉ động vài đũa, đau đầu.
Hai đứa nhỏ này sao ăn ít dữ vậy?
“Trời mưa sao?” Cố Khanh Khanh mơ hồ: "Sáng con dậy bên ngoài thật khô ráo nha."
“Gió thổi khô đấy cháu." Chu Mạn bắt đầu cọ nồi chuẩn bị nấu cơm, cho gạo và nước vào, nước nhiều chút lấy nước cơm thêm chút đường uống, phần cơm chưa chín thì cho vào lồng tre, hấp lên.
Thời Như Sương bên cạnh tiếp lời: "Khanh Khanh thích ngủ nướng không phải chuyện ngày một ngày hai, nghe anh hai con bé nói, đứa nhỏ này đến Binh Đoàn thường xuyên ngủ đến mặt trời lên cao, chờ anh hai huấn luyện xong đưa cơm sang mới ăn."
Chu Mạn lắc đầu: "Chính hắn chiều Khanh Khanh trách được ai, nhìn hắn thường ngày thích cãi nhau với Khanh Khanh chứ ai nói con bé một câu xem hắn có động thủ không?"
“Vâng, Thanh Liệt là đứa tính tình nôn nóng." Thời Như Sương đau đầu nói: “Hai anh em quá nhốn nhào, chẳng hiểu sao anh em sinh đôi, một cái tĩnh một cái thì quá nhiều lời."
Chu Mạn liếc nhìn cháu gái đang xới cơm trong nồi: "Bây giờ hôn sự của Khanh Khanh đã được giải quyết, nên đến phiên hai anh em rồi, con nắm chặt thời gian thúc giục, chờ trở về bội đội, quản không nổi."
"A Chiêu nói Xán Dương ở bộ đội có cô gái ở không quân thích hắn, chính là Thanh Liệt con lo lắng quá, nghe nói ở binh đoàn không có nữ binh."
Cố Khanh Khanh an ủi mẹ: "Sở Đại nói nửa năm là có đoàn Văn Công đến biểu diễn an ủi. Các cô gái đoàn Văn công trắng trẻo dịu dàng, lịch sự văn nhã. Cẩu Đản không phải thích con gái ôn nhu sao, chắc chắn sẽ bị hấp dẫn."
Lần này, đổi lại là Thời Như Sương sửng sốt: "Không phải chứ, anh trai con nói thích con gái ôn nhu?"
"Vâng nha!"
Thời Như Sương im lặng một lúc, nhẹ nhàng thở hắt ra, như trút được bầu tâm sự: "Mẹ tưởng mấy anh trai con thích dạng con gái tính tình như con."