Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 158
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:06:14
Lượt xem: 19
Nghe Cố Khanh Khanh nói xong, Sở Đại trầm mặc một hồi mới nói: "Được."
“Hả?” Cố Khanh Khanh bối rối ngẩng đầu nhìn anh ấy.
“Được, sinh con đi." Sở Đại cuối đầu hôn vợ, ở bên tai nhẹ giọng nói: "Bất quá phải đợi đến ngày làm tiệc rượu, em nhịn một chút."
"Đừng nhéo em."
Đêm nay hai người trò chuyện rất nhiều, chân rời hửng sáng hai người mới ôm nhau mà ngủ.
Cố Thanh Liệt gõ cửa la cả hồi lâu mà không ai trả lời.
Thời Như Sương trầm ngâm nghĩ: "Để hai đứa ngủ thêm một lát đi, không nóng nảy trở về, ăn cơm trưa xong về nhà cũng được, vừa lúc ông bà ngoại thu dọn chút đồ đạc."
Vốn dĩ Chu Mạn muốn để một người ở nhà trông nhà, không thể mang cả nhà đi thôn Đại Truân Tử, nhưng là cháu ngoại gái kết hôn, hai ông bà đều muốn đi, con trai con dâu cũng muốn đi, Thời Khinh Chu càng không cần phải nói, hai đứa nhỏ quan hệ thật là tốt.
Cuối cùng, đành phải nhờ hàng xóm giúp cho gà và vịt ăn, chính mình có thể ở lại Thôn Đại Truân Tử thêm hai ngày.
Nhớ tớ, trừ lúc con gái kết hôn còn có uống rượu mừng cháu gái, hai vợ chồng già cũng chẳng đi được lần nào nữa.
Nhân cơ hội này đến thăm ông bà thông gia.
Cố gia đều là người tốt.
Cố Khanh Khanh cùng Sở Đại đến hơn tám giờ vẫn chưa dậy, Chu Mạn hâm đồ ăn nóng ở trong nồi, xúc một ít bắp cùng thóc đi nhà hàng xóm, cùng một bao đường.
Muốn nhờ hàng xóm trông nhà giúp hai hôm.
Cố Khanh Khanh tỉnh ngủ ra ngoài rửa mặt thì hầu như không ai ở nhà.
Cố Xán Dương bị Cố Thanh Liệt và Thời Khinh Chu kéo đi hái nấm trên núi, đêm qua bên ngoài trời mưa, bọn họ ở trong phòng không hay biết.
Cậu cả, cậu hai còn có cha mẹ đi theo ông ngoại thăm người thân trong thôn, mợ cả cũng đi cùng, còn mợ nhỏ thì ở trong phòng chăm con.
Cố Khanh Khanh nhấc nắp nồi lên, có màn thầu cùng lạp xưởng xào tỏi non, còn một chén canh củ cải non.
Vừa bưng món ăn ra, Sở Đại liền múc hai chén cơm đến đưa cho cô.
Hai người nhìn nhau, bật cười, quá ăn ý.
Cố Khanh Khanh đã nói hết lời trong lòng, hoàn toàn sảng khoái, ăn cơm còn nghĩ đến chuyện ngày đó nói chuyện với Tiểu Ngư và chị Tần Lê, nhịn không được hỏi: "Anh trai, anh thích em từ khi nào?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Đại gắp khối lạp xưởng vào chén của vợ, suy nghĩ một chút: "Có lẽ là lần đầu tiên em gọi anh là anh trai đi."
Cố Khanh Khanh ngây người: "Sớm như vậy?"
“Ừ.” Sở Đại cười cười, trong lòng còn sớm hơn nữa cơ: "Lúc ấy cảm thấy cô gái này thật thú vị, ai cũng gọi anh trai, trong lòng có chút khó chịu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-158.html.]
Cố Khanh Khanh cắn miếng lạp xưởng, chớp chớp mắt: "Vậy anh vì sao mà không nói sớm với em? Em lúc đó còn tưởng rằng ..."
“Còn tưởng cái gì?" Người đàn ông bưng chén, nhướng mày.
"Cho rằng anh không có ý với em nha."
"Tết trung thu anh trai có viết một lá thư cho em, còn gửi kèm một tấm ảnh chụp của anh."
Sở Đại cười cười: "Bảo em mang thanh mai sang cho hắn sao?"
"Làm sao anh biết?"
"Khi hắn viết thư, anh tình cờ ở sau lưng hắn, không cẩn thận nhìn thấy."
Cố Khanh Khanh có chút bối rối: "Vậy lần đầu tiên đến là anh đã biết em đến làm gì sao?"
"Đúng vậy." Sở Đại thành thật không phủ nhận: "Cũng đã nhận ra tới, em cùng anh trai em rất giống nhau."
Cố Khanh Khanh vẻ mặt ghét bỏ: "Ai giống hắn đâu, em giống anh cả."
“Được rồi, giống anh cả.” Sở Đại sờ sờ tóc: "Ngày đó em ghé lên vai anh trai em nói chuyện, anh đã nghe được."
Cố Khanh Khanh cảm thấy chột dạ, ánh mắt mê mang: "Cái gì anh?" Cô cố lùa cơm vào trong miệng.
Nam nhân nén cười, nhắc nhở: “Tới tìm đối tượng."
Cố Khanh Khanh căn bản không quên, nghe anh ấy nhắc đến, bưng chén ngồi ở trước bếp, cầm lấy cái kẹp, gắp bớt củi lửa ra ngoài cho nhiệt độ giảm đi.
Thấy vành tai vợ đỏ bừng, Sở Đại không chọc em ấy nữa.
Sau khi ăn xong, đem chén rửa sạch, còn dư lại đồ ăn thả vào trong nồi.
Thời Như Sương và những người khác từ bên ngoài nói nói cười cười đi vào, rũ bỏ thân hàn khí, đi vào trong bếp, thấy vợ chồng son lại ngồi cạnh nhau cười giỡn, tâm tư rốt cuộc cũng thả xuống.
"Khanh Khanh." Đợi con rể ra ngoài, cô ngồi bên cạnh con gái, nắm lấy tay con gái: "Ngày hôm qua con với A Đại đã xảy ra chuyện gì?"
Cố Khanh Khanh ngại không nói vì chuyện con cái, hàm hồ nói: "Chính là chuyện hôn sự ..."
Thời Như Sương lúc này mới nhớ ra: “Con có phải khẩn trương không?" Vừa lúc trong phòng cũng không có người khác, cô nhỏ giọng hỏi: "Khanh Khanh, con cùng A Đại ... đã viên phòng chưa?"
Cố Khanh Khanh mặt đỏ lên, thì thào nói: "... Không có."
Thời Như Sương vỗ nhẹ lên mu bàn tay trấn an con gái: "Khanh Khanh đừng sợ, con sớm muộn gì cũng phải trải qua những chuyện này, A Đại là một chàng trai tốt, hai đứa kết hôn mẹ rất vui, con còn nhớ rõ trước kia con đầy mong chờ đi Binh Đoàn hay không?"
Cố Khanh Khanh gật đầu.
“Hiện giờ con được như ý nguyện rồi con gái." Thời Như Sương nhẹ vuốt tóc của con gái: "Mẹ làm cho con một bộ áo cưới xinh đẹp, con từ nhỏ sống ở nhà được cả nhà yêu thương lớn lên, lấy chồng thì được gả cho người con yêu thích, mọi người chân thành chúc phúc cho con."
"Quá thời gian nữa con đi trú đảo, mẹ không ở bên cạnh, con phải ở bên cạnh chiếu cố mình, phải cùng A Đại nhường nhịn nhau, tận lực học nấu ăn, cho dù A Đại có nguyện ý mang theo con ăn nhà ăn, về sau sinh con chẳng lẽ con muốn con cái cũng ăn nhà ăn sao? Mẹ tuy nấu ăn không ngon, nhưng là con có phải cách một đoạn thời gian ăn bánh bột ngô mẹ làm."