Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 157

Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:06:12
Lượt xem: 21

Ăn xong, Sở Đại giúp dọn bàn, cô đứng dậy đi ngang qua đi về phía phòng bếp.

Ngay cả Cố Thanh Liệt không tinh thế mà nhận ra hai người không thích hợp, hắn đáp tay lên lưng ghế, hỏi: "Lão Sở, chiều nay hai người cãi nhau?"

"Không có." Sở Đại cau mày: "Cậu cũng cảm thấy không đúng?"

Cố Thanh Liệt phá lên cười.

Hắn đứng dậy vỗ vỗ vai người anh em: "Cậu chắc chắn nói cái gì đó chọc nó rồi, không có việc gì, dễ dỗ lắm, có đồ ăn là vui vẻ."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Đại cau mày: "Cậu cho rằng ai cũng giống cậu?"

Cố Thanh Liệt bị dỗi một cậu nghẹn họng: "Ừ, không phải, hừ cậu trước tiên nên nghĩ cho kỹ đi, em rể, anh trai về phòng ngủ."

Hắn nghênh ngang đi ra khỏi phòng chính, Sở Đại thu dọn bàn, muốn đem cái giẻ lau ra bếp giặt sạch, vừa lúc hỏi thăm xem em ấy làm sao.

Kết quả là, phòng bếp trống không.

Sau khi tắm rửa trở về phòng, hắn thấy cô gái đang co ro trên giường giấu đầu dưới chăn bông, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đi đến mép giường, hắn đứng nhìn cái cục gồ lên dưới chân bông chừng 4-5 phút, sau đó mới chậm rì rì cởi bỏ quần áo, cởi giày lên giường.

Ván giường vang lên tiếng "kẽo kẹt", Cố Khanh Khanh rụt người dựa gần tường, bộ dạng không muốn gần đến người hắn.

Sở Đại ngồi trên giường, nghiêng đầu nhìn vợ một hồi, hồi tưởng đoạn hội thoại cuối cùng với vợ lúc chiều.

Thì ra là vì hắn nói muốn sau này rồi có con làm cho em ấy tức giận?

Hắn dựa đầu vào tấm ván giường, nhìn chằm chằm vào mái nhà tối đen, nơi chỉ có bếp than bên cạnh giường đang ánh lên ánh sáng đỏ rực.

“Khanh Khanh.”

Cố Khanh Khanh ở dưới lớp chăn bông mở to mắt, coi như không nghe thấy được.

Sở Đại vươn tay ôm eo cô, cô không có ngăn cản, không có phát ra tiếng, cũng không có đáp lại.

Người đàn ông nằm xuống, tựa cằm vào cổ vợ, cũng không nói lời nào, cứ như vậy ôm em ấy.

Cố Khanh Khanh có rất nhiều điều muốn hỏi, chẳng hạn muốn hỏi anh ấy có phải không muốn sinh con với cô hay không, hay là lúc trước vì cái gì cưới cô, có phải vì nhất thời xúc động, trong đầu như cuộn chỉ rối, nghĩ đến cuối cùng không nghĩ nổi nữa khóc nức nở, bờ vai run run.

"Khanh Khanh? Vợ à?" Sở Đại lúc này luống cuống thật sự.

Cố Khanh Khanh khóc thút tha thút thít, không để ý đến hắn nữa, khóc cuối cùng thật sự quá buồn ngủ, vậy mà ngủ thiếp đi.

Sở Đại đợi thật lâu không có nghe em ấy nói ra tiếng nào, cuối cùng lật người ra.

Ngủ say rồi.

Trong lòng trăm cảm xúc ngổn ngang, chua xót muốn chết, tổng cảm thấy mình làm em ấy chịu thiệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-157.html.]

Không đi trú đảo, bọn họ có thể sinh con, đi trên đảo sinh con không ai chăm sóc em ấy, Triệu Trạch cũng nói, hắn không có kinh nghiệm chăm sóc thai phụ, cả năm ở binh đoàn với đám nam nhân, đúng là không biết thật.

Suy nghĩ của hắn hỗn loạn, tận nửa đêm còn chưa chợp mắt nổi.

Cố Khanh Khanh ăn quá nhiều quýt, nửa đêm dậy đi vệ sinh, mơ mơ màng màng muốn bò ra người chồng đi vệ sinh thì bắt gặp đôi mắt đen láy của anh ấy.

Cơn buồn ngủ lập tức thanh tỉnh.

Cô muốn hỏi anh tại sao anh không ngủ, nhưng nghĩ đến bây giờ hai người đang cãi nhau, cô lặng lẽ bò ra ngoài.

Cuối cùng bị anh ấy nắm cổ tay.

“Tâm sự?”

Cố Khanh Khanh nhắm mắt, mở ra, mặt không biểu tình: "Buông tay."

Đây là lần đầu tiên cô dùng cái giọng điệu mất kiên nhẫn như này nói với Sở Đại, Sở Đại ngẩn ra, buông tay.

Cố Khanh Khanh vội vàng ra khỏi giường mang giày đi nhà xí, sau hai phút đi vào, lại "bang" một cái đóng cửa bò lên giường, xốc chăn chui vào ổ chăn.

Đôi mắt to đen láy lộ ra bên ngoài, còn chưa vài phần ủy khuất.

"Chúng ta nói chuyện đi."

Sở Đại hơi ngồi dậy, nhìn chằm chằm hồi lâu, nhìn đến Cố Khanh Khanh mất tự nhiên muốn dùng chăn che mắt anh ấy lại.

“Nói chuyện đi, em nói cho anh biết vì cái gì tức giận, anh sẽ cho em đáp án, được không?" Hắn vẫn không xác định được có phải em ấy vì sự kiện kia mà ủy khuất hay không?

Khóe miệng Cố Khanh Khanh mấp máy, cô ngại ngùng mở miệng, cuối cùng chuẩn bị đủ tâm lý: "Anh có phải không muốn kết hôn với em?"

“Không có.” Sở Đại không biết tại sao em ấy lại nghĩ như vậy: "Báo cáo kết hôn đã nộp, đã tổ chức hôn lễ ở Binh Đoàn, ở Quân Khu cũng đã bày tiệc rượu, hay là nói em bây giờ chán ghét, không muốn gả cho anh?"

Quả nhiên lời này nói xong thì Cố Khanh Khanh tức khắc nóng nảy: "Rõ ràng anh không muốn kết hôn với em! Buổi chiều cùng anh nói mẹ hỏi khi nào chúng ta muốn có con, anh nói còn sớm?"

"Vậy khi nào không còn sớm? Chờ em đủ bảy tám chục tuổi sao?!"

Sở Đại thở dài, thật sự là vì chuyện này.

Hắn không muốn giấu em ấy: "Triệu Trạch nói rằng trên đảo không có nữ quân y, nếu mang thai sẽ không tiện, anh cũng sợ ... Vạn nhất em phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn."

Cố Khanh Khanh hiểu được, nước mắt lăn dài trên mặt: "Nhưng em không sợ, không phải chị A Niệm cũng đang mang thai sao? Chị ấy cũng là muốn theo anh Triệu trú đảo."

Cô lao vào lồng n.g.ự.c của Sở Đại, tay thăm dò vào bên trong vạt áo.

"Hay là nói anh không có phản ứng với em, không muốn chạm vào em?"

Sở Đại cười mắng: "... Em không phải đang trợn mắt nói dối sao?"

Cố Khanh Khanh dụi đầu vào lồng n.g.ự.c Sở Đại: "Anh ơi, em không nhỏ, đã 18. Mẹ nói lúc mẹ bằng tuổi em đã mang thai anh trai rồi, anh không thể vì đi trú đảo mà không muốn sinh con. Anh Triệu dám đem chị A Niệm lên đảo, anh làm sao lại sợ?"

Loading...