Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 156
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:06:10
Lượt xem: 16
Cao Hải Nguyệt nhìn thấy bàn tính nhỏ lưu ở đáy mắt chị chồng, cười tủm tỉm hỏi Cố Khanh Khanh: "Khanh Khanh, cháu cùng A Đại có tính toán gì?"
“Hả?” Cố Khanh Khanh nhất thời không hiểu ý: "Mợ nhỏ, mợ là nói tính toán về phương diện gì?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Thời Như Sương nhỏ giọng nhắc nhở: “Sinh con."
Ngón tay Cố Khanh Khanh đang chọc đứa nhỏ như bốc cháy, y như bị cái gì đốt đến vậy. Thu hồi tay, mặt mày gần ánh lửa chiếu hồng: "Còn sớm mà mẹ ..."
Ấp a ấp úng.
“Không còn sớm đâu con gái,” Thời Như Sương không kìm được mà giật mạnh thanh củi trong bếp để lửa cháy mạnh hơn: “Vài ngày nữa con tròn mười tám tuổi rồi, khi mẹ bằng tuổi con đã mang thai hai anh trai của con."
Hà Thu Thủy mang mứt quả hồng lại đây, đặt trên bệ bếp: "Này, Khanh Khanh, tuổi này đúng là lúc sinh tốt, chờ con cái lớn rồi con mới hơn hai mấy thôi, thoải mái, chỉ là xa quá, người nhà không thể phụ được một chút."
Nhắc đến cái này Thời Như Sương không mở miệng.
Điều khiến cô lo lắng nhất là con gái theo con rể ra đảo, ở nơi hoang vắng, nghe nói không có nước ngọt để uống, đều dựa vào vật tư mỗi tháng mang vào.
"Trễ chút rồi sinh vẫn tốt hơn." Cô đột nhiên đổi ý, trên đảo không có ai chăm sóc, sinh con rất nguy hiểm, phụ nữ sinh con đã một bước chân vào cửa quỷ môn quan rồi.
"Khanh Khanh còn nhỏ, không nóng nảy."
Nghe nói trú đảo không 5 năm cũng 7 năm, lúc đó Khanh Khanh mới 23, A Đại 26, cũng không phải quá lớn.
Mọi người bên này xì xào nói chuyện. Sở Đại từ trong túi móc ra bao thuốc lá, mời cậu cả và cậu hai hút.
Thời Liên Vân lắc đầu: "Nhà cậu không hút thuốc, con trai, thu hồi đi con."
Trong nhà không có điều kiện kinh tế, hút rồi ghiền không có tiền mua được, thôi đừng hút.
Thêm nữa, mấy năm trước Thời Quý là người làm công tác văn hóa, không giống như Cố Thiết Trụ hút t.h.u.ố.c lá sợi, ông rất nghiêm khắc với hai cậu con trai của mình, Thời gia không có ai hút thuốc cả.
Sở Đại gật đầu, bỏ lại điếu thuốc vào trong túi, nghe cách cha tán gẫu cùng cha vợ và anh vợ.
Nghe xem có thể học được chút gì hữu ích hay không?
Cơm trưa ăn tầm 1h, đồ ăn không bằng Cố gia bên kia, được cái nhiều rau, rau xanh tươi, làm rất ngon, vô cùng ngon miệng, được Cố gia thích vô cùng.
Mấy hôm nay cá thịt ăn nhiều quá, ngấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-156.html.]
Nhìn thấy bọn họ cứ ăn rau không ăn thịt làm Chu Mạn cảm thấy không tốt: "Khanh Khanh, ăn thịt đi, đừng tiết kiệm thịt cho bà ngoại, Tết nhất không thiếu chút đồ ăn."
Cố Khanh Khanh ậm ừ, gắp một miếng thịt ba chỉ thả vào chén của Sở Đại: "Thịt ba chỉ xào tỏi cùng ớt xanh, quá thơm, anh nếm thử đi anh."
Sở Đại lẳng lặng gắp miếng thịt ba chỉ, cắn một miếng, ăn cùng với cơm.
Mùi vị thơm đối với Cố Thanh Liệt không còn cuốn hút quá nữa, đôi đũa không ngừng gắp đồ ăn, hắn thịt đậu que khô xào thịt, măng xào thịt cũng ngon, dù sao đều thích, ăn thế nào đều không ngấy.
Ánh mắt của Thời Quý rơi vào khuôn mặt của đứa cháu trai cả, nhịn không được nói với bà vợ: 'Tính tình Xán Dương càng lúc càng ít lời, không biết giống ai, cha hắn khờ khờ, con gái chúng ta cũng không phải là cái hũ nút, như thế nào hai anh em sinh đôi mà khác nhau một trời một vực vậy ta?"
Chu Mạn nhìn đứa cháu của mình bật cười: "Một động một tĩnh khá tốt, cứ giống Thanh Liệt ồn ào hai đứa, đầu tôi chắc mãi ong ong không ngừng không lúc nào thanh tĩnh."
Thời Quý gật đầu: "Bà nói cũng đúng."
Buổi chiều, Thời Như Sương giúp rửa bát, Cố Khanh Khanh ngồi ngủ gà ngủ gật sưởi ấm dưới bếp lò, Cao Hải Nguyệt bế đứa nhỏ vào phòng ngủ, còn Hà Thu Thủy cũng vào phòng chính nói chuyện với cậu cả.
“Khanh Khanh, con ở nhà đói bụng thì kiếm cái gì ăn đi nha, mẹ đi quanh quanh thôn chào hỏi." Thời Như Sương lau nước trên tay nói với con gái.
"Vâng, con biết rồi mẹ."
Cánh cửa đóng sầm lại, chỉ còn lại hai người bọn họ trong phòng bếp.
Cố Khanh Khanh dựa gần sát lên gần bên Sở Đại: "Anh có buồn ngủ không?"
Sở Đại lắc đầu, kẹp củi bỏ vào trong bếp lò: "Mẹ cùng mợ nói với em cái gì?"
Lúc nãy pha trà mắt hắn thấy vợ hắn sắc mặt có phần không được tự nhiên.
"Không có chuyện gì." Cố Khanh Khanh khẽ thở dài thẹn thùng: "Chính là hỏi chúng ta tính toán khi nào sinh con."
Tay thêm củi của Sở Đại tạm dần, nghĩ đến Triệu Trạch nói ở trên đảo không có tiện, đau đầu: "Đợi trễ chút rồi có."
Cố Khanh Khanh sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi, cô nhìn xuống đống tro bụi dưới chân, chân dựa vào người chồng cũng thu trở về.
Bầu không khí kỳ lạ giữa hai người tiếp tục kéo dài đến tận buổi tối, Thời Như Sương ngay lập tức phát hiện ra con gái có gì đó không ổn.
Ngày thường dính A Đại không thôi, giờ ăn cơm còn không muốn ngồi cạnh, chạy lại ngồi cạnh anh cả.
Cố Xán Dương lặng lẽ kéo ghế ra cho em gái, múc cơm.
Cố Khanh Khanh cầm lấy cái bát không nhìn Sở Đại, chỉ cúi đầu ăn, mẹ kêu vài lần cũng không nghe thấy.