Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 155

Cập nhật lúc: 2025-03-25 23:06:08
Lượt xem: 22

"... Ở đội làm việc mà thôi." Trương Đại Hồng nhắc đến con trai mà ê răng, không muốn hàn huyên về đề tài này: "Thím còn bán phiếu, có rảnh sang nhà thím chơi."

“Vâng thím." Cố Thanh Liệt cười rạng rỡ hơn nữa, như thể không cảm giác được người ta chỉ đang khách sáo.

Cố Xán Dương dùng đầu gối đập sang một cái: "Ngồi đàng hoàng, đi đừng dựa gần vào anh."

Cố Thanh Liệt thu liễm vài phần, miệng cứ lẩm bẩm: "Được nha, anh chỉ thích Khanh Khanh, với em trai sinh đôi này không hề có chút tình nghĩa nào."

Cố Xán Dương mặc kệ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường trong thị trấn cũng đầy ổ gà, ngoằn ngoèo lay lắc đến nhà mẹ đẻ Thời Như Sương đã là 12h rưỡi.

Rồi xuống xe cả nhà đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến được cửa thôn. Cố Khanh Khanh lần trước còn về ngoại một chuyến mới lên tàu đi Binh Đoàn, trong lòng không biết phải miêu tả tâm tình mình lúc này như nào, chính là cảm khái mà thôi.

Thời gian trôi qua quá nhanh, cô hơi chút choáng ngợp.

Sở Đại dường như biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì, nắm chặt lòng bàn tay đi trên con đường bờ ruộng nhỏ.

“Tại sao nơi này lại lạnh hơn Thôn Đại Truân Tử vậy nhỉ?” Cố Thanh Liệt không khỏi lẩm bẩm: “Ông ngoại chắc hôm nay biết chúng ta đến đây ha?"

“Năm nào không mùng 2 đến đây chúc tết, làm sao không biết được con." Thời Thời Như Sương và Cố Kim đi bên cạnh nhau, cùng nhìn lại đám trẻ phía sau : “Chắc chỉ không ngờ hai con cũng đến, bình thường hai con ở trong quân ngũ không về, đều là cha mẹ cùng Khanh Khanh về. Hiện giờ cha con lại là đội trưởng đội sản xuất, mỗi Khanh Khanh đi cùng mẹ về nhà ông bà ngoại."

Cố Kim gãi đầu: "Anh bận quá, nếu có rảnh nhất định sẽ cùng em về thăm cha mẹ, năm trước em biết mà, toàn đội chẳng nghỉ ngơi được miếng nào, chỉ có tết mới thở được chút.”

Thời Như Sương lắc đầu: "Dù sao đi nữa, tương lai có lẽ sẽ mình em về, hai anh em Xán Dương ở bộ đội, anh bận việc ở đội, Khanh Khanh cùng A Đại trú đảo, thôi, thật sự không được thì em gọi Tiểu Hùng cùng Viện Triều đi cùng."

Những lời này hoàn toàn đ.â.m vào trái tim của bốn cha con họ Cố, cả Sở Đại cũng không dám hé răng nói chuyện.

Cuối cùng, Cố Khanh Khanh buông tay Sở Đại ôm cánh tay Thời Như Sương làm nũng: "Mẹ nếu con ở nhà chắc chắn sẽ đi với mẹ nha, cha đâu phải khi nào cũng bận đâu, công việc trong đội đâu vào đó rồi sẽ không bận rộn như 6 tháng cuối năm này nữa đâu."

Thời Như Sương xoa xoa đầu con gái, hốc mắt đỏ lên: "Mẹ biết, không cần dỗ dành mẹ."

“Như Sương? Khanh Khanh!" Thời Liên Vân biết hôm nay em gái sẽ về nhà chúc tết, ăn sáng xong đã đi dạo quanh đầu thôn chờ, nghe được giọng nói từ xa đã chạy lại đón.

“À, Xán Xương và Thanh Liệt năm nay cũng về hả? Mau mau đến cho cậu cả nhìn xem." Thời Liên Vân vỗ vai hai anh chàng to lớn: "Thanh Liệt chắc nịch, mà sao Xán Dương không có miếng thịt nào vậy con?"

“Đồ ăn của anh cả tốt hơn con biết bao nhiêu lần."

"Con là huấn luyện, cái này là cơ bắp đó cậu cả!"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Cậu chỉ biết gà cay thái hạt lựu, ăn không? Cậu hai đã ở nhà g.i.ế.c gà rồi."

Đến trước mặt Cố Khanh Khanh, Thời Liên Vân không còn lỗ mãng như vậy, chỉ cười cười nhét bao lì xì đỏ cho Cố Khanh Khanh và Sở Đại: "Cháu ngoan, mau mau mau, chúng ta về nha."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-155.html.]

Cố Khanh Khanh cong mày cười: "Cảm ơn cậu cả."

Cố Thanh Liệt bĩu mỗi: "Phân biệt đối xử."

"Có cho cháu." Thời Liên Vân từ trong túi lấy ra hai cái nữa nhét cho hai cháu trai: "Việc gì gấp đâu Thanh Liệt ha, đừng ở bên ngoài nữa, về nhà sưởi ấm."

Theo sau Thời Liên Vân, họ đi vào Thời gia, căn nhà nhỏ hơn nhà họ Cố rất nhiều, mà trong sân là đất chứ không phải lát đá như Cố gia.

Đẩy cửa phòng bếp ra, một luồng khí nóng xông vào ấm cả cơ thể..

Dân cư Thời gia đơn giản. Vợ chồng Thời Quý và Chu Man có ba đứa con. Con gái Như Sương đã gả ra ngoài. Con trai lớn Thời Liên Vân cùng vợ Hà Thu Thủy có một đứa con trai là Thời Khinh Chu. Con trai thứ hai Thời Liên Thải cùng vợ Cao Hải Nguyệt con trai là Thời Trọng Sơn.

Tổng cộng 8 người, toàn bộ bên trong bếp, không chật.

Cao Hải Nguyệt ôm con trai mút ngón tay, thấy mọi người đến muốn đứng dậy chào hỏi thì bị Thời Như Sương đè xuống: "Đây là chị về nhà không cần chiêu đãi."

Cao Hải Nguyệt cười cười, nhìn Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt, giật mình: "Đã lâu rồi không gặp hai đứa nhỏ này."

"Đúng vậy, làm mẹ như chị còn khó gặp hai đứa nhỏ nữa là, nếu không phải đợt này quân đội được nghỉ thì khó ăn được bữa cơm đoàn viên.

Chu Mạn cầm lấy hạt dưa và đậu phộng từ trong phòng ra: "Đến đây ngồi, mẹ đi pha trà cho các con."

Cố Kim nhanh chóng đứng dậy: "Mẹ để con."

Cố Thanh Liệt chọc vào cánh tay của Sở Đại, ra hiệu: "Thấy không, học hỏi đi."

Nghe vậy, Sở Đại cũng đứng dậy mở miệng: "Cha, để con làm."

Người trong phòng ngạc nhiên một giây, sau đó vui vẻ cười nói.

Hà Thuy Thủ từ bên ngoài mang mấy cái ghế vào trong: "Đây là cháu rể chúng ta hả? Tuấn tú ghê ha."

"Đều ngồi, không cần cháu làm, ngồi đi, chờ ăn là được."

Mặc dù vậy, Sở Đại vẫn đi pha trà với Cố Kim, Cố Kim cho lá trà vào bình, còn hắn thì xách phích nước nóng rót vào.

Cố Khanh Khanh cùng mẹ và mợ xúm xít trước bếp lò sưởi ấm, chọc em họ nhỏ xíu xíu.

“Chị Như Sương, khi nào Khanh Khanh làm tiệc rượu?" Cao Hải Nguyệt ánh mắt nhu hòa nhìn đứa nhỏ ê ê a a trong vòng tay.

"Mùng 5 tết, hôm nay đến chúc tết, sẵn mời mọi người sang uống rượu mừng, đến mùng bọn nhỏ 10 đi, Khanh Khanh quá mấy ngày nữa mới đủ 18, chờ con bé cùng A Đại về quân khu phương Nam thì cha con bé mang hai đứa lên công xã đăng ký kết hôn."

Thấy con gái thích cháu trai nhỏ của mình, Thời Như Sương liếc con rể đang pha trà với chồng, trong lòng đánh bàn tính nhỏ.

Loading...