Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 153

Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:06:04
Lượt xem: 20

Ba người đấu võ mồm, Cố Khanh Khanh bưng bát đũa đi ra: "Ăn cơm thôi, đừng cãi nữa."

"Tới tới." Cố Thanh Liệt thuận miệng lẩm bẩm: “Tớ cũng chẳng yêu cầu gì cao quá đáng, ôn nhu chút thôi ..."

Trong phòng chính, TV đang bật, đang chiếu một bộ phim võ thuật. Cố Khanh Khanh tìm một chỗ đối diện với TV.

Sau một lúc, Cố Thanh Liệt ngồi xuống đối diện với cô, hoàn toàn chặn hết chẳng thấy đường.

Cố Khanh Khanh nhẫn nhịn: "Anh trai, tránh sang một bên một chút đi."

Cố gia người nhiều, mỗi cái bàn tròn, Cố Thanh Liệt nhìn quanh, căn bản không dịch được: "Chờ lát rồi xem đi, TV chẳng chạy."

"Ăn cơm lại xem."

Lần này là Sở Đại lên tiếng: "Em không phải thích ăn cá đông sao, đưa chén cho anh."

Bất mãn trong lòng tức khắc tiêu tan, cười tủm tỉm đưa chén cho anh ấy.

Tốc độ trở mặt quá nhanh, Cố Thanh Liệt xem mà choáng đầu, gãi gãi đầu tự múc cho mình chén canh cho đỡ choáng.

Cố Thiết Trụ cắn miếng bánh bao trắng: "Chờ lát nữa các con đi nhà ông nội lớn và ông nội nhỏ chúc tết, để bà nội dùng giấy gói mấy bao đường, mỗi nhà đưa một bao đường, một túi long nhãn, một túi khoai lang khô, bao lì xì thì các con tự mình nhìn rồi cấp."

Trương Thúy Phân bổ sung: "Một đồng là đủ rồi, không cần quá nhiều, có lòng là được rồi."

Cố Kim hỏi: "Mẹ, để bọn trẻ đi hay chúng con đều đi."

"Anh em con đi hết đi. Vợ chồng thằng ba khó trở về một chuyến, vừa lúc đông đủ, nếu là giữ lại ăn cơm cũng đừng từ chối, đi nhà ông nội lớn, ông nội nhỏ ăn cơm, buổi tối về nhà mình ăn."

"Vâng, nghe mẹ."

Ăn sáng, ngoài Cố Thiết Trụ, Trương Thúy Phân và Sở Uyên ở nhà, Chử Chiêu và cảnh vệ viên Tiểu Húc cũng đi theo người Cố gia đi chúc tết.

Nguyên văn lời nói của Cố Thiết Trụ là: "Để bọn nhỏ đi cùng, nhiều người thì càng náo nhiệt chứ sao?"

Ở mấy ngày, Sở Uyên biết Cố gia người đơn thuần, lương thiện, không để ý thêm một hai hai miệng ăn, cho nên để cảnh vệ viên đi cùng.

Cố Kim đi đầu, Cố Ngân đi theo sát bên người, sau lưng một đoàn người lớn, Triệu Tam ra cửa vừa lúc nhìn thấy phải hít một hơi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-153.html.]

"Chúc mừng năm mới ha! Cố đội trưởng." Triệu Tam trêu: "Đây là dìu dắt già trẻ đi cọ cơm? Đi nhà chú cả?"

“Ha ha." Cố Kim cười cười: "Đại cát đại lợi ha, anh cũng đi nhà chú chúc tết chứ?"

"Có chứ, ngày mai phải cùng vợ về nhà mẹ đẻ, hôm nay tranh thủ đi chúc tết họ hàng thân thích, trưa tranh thủ về nhà ăn cơm, không cùng anh nói chuyện nữa ha."

“Ừ, đi thôi." Cố Kim vẫy vẫy tay nói với Cố Tài bên cạnh: “Nhà Lão Triệu anh em không hòa thuận lắm, cuối năm nay mới qua lại, trước kia không có lương, cha hắn cùng mấy anh em nháo phân gia, còn vì một cái nồi sắt đánh nhau."

“Chuyện này thì em không biết.” Cố Tài đút hai tay vào túi quần: “Em vào thành từ sớm, chuyện trong thôn em không biết, cơ mà sự tình này thường thấy, chỉ có nhà chúng ta không nháo."

"Anh cả là cái khờ, anh hai là cái đầu gỗ, A Bảo là đồ lười, đừng nói tranh lương, muốn đánh nhau cũng chẳng đánh nổi."

"Anh ba, năm mới mà mắng chửi người thế? Tân niên đại cát, nói chút lời hay đi." Cố Bảo không vui: "Ai làm biếng đâu, hiện tại anh đi đại đội hỏi đi, nếu nhà chúng ta phân gia, em là người đầu tiên đoạt nồi sắt cho anh xem."

Cố Kim cười ha ha gãi đầu: "Cút sang một bên đi."

Hai anh em bật cười, và ngay cả Cố Ngân cũng không khỏi lắc đầu.

Ở phía sau, Cố Hùng và Cố Viện Triều thảo luận xem buổi chiều có nên lên núi chặt củi, hái ít rau dại, sau núi còn có cả mấy quả quýt lớn, hái về ăn tráng miệng.

Hai ngày nay cá thịt nhiều quá, ngấy muốn chết, Cố Thanh Liệt ở bờ sông bắt được hai mươi mấy con cua lớn.

Cố Khanh Khanh sờ một viên kẹo trong túi áo khoác của Sở Đại, hỏi: "Ngày mai đi nhà ông ngoại, anh có muốn đi không?"

"Đương nhiên đi chứ." Sở Đại ôm lấy vợ kéo sang bên kia, không cho em ấy đi sát bên bờ ruộng: "Chúng ta làm hôn sự, phải đi mời ông bà ngoại lại đây, bên kia có xa không em?"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Không xa lắm, là ở thành phố bên cạnh, cơ mà bên đó đất đai cằn cỗi lắm, sản lượng lương thực không cao, không biết tết năm nay ông bà có gạo trắng mì sợi ăn tết hay không?"

Thời Như Sương nghe thấy lo lắng con gái mà buồn cười, trong lòng vừa buồn cười, vừa ấm áp, đứa nhỏ này tâm địa mềm, lúc nào cũng nhớ thương người nhà: "Yên tâm đi con gái, A Hùng trước tết đã mang sang nhà ông ngoại 500 cân lương, nhà thím hai, thím ba cũng có đưa, nào cần đến mấy đứa nhỏ như con nhọc lòng."

“Vậy thì tốt quá, ngày mai mấy giờ chúng ta đi nhà bà ngoại vậy mẹ?" Lần trước trung thu, cô có chút nhớ ông bà ngoại, còn có cậu mợ nữa, cả em họ khi đó chưa chào đời.

“Buổi sáng mai, gấp cái gì đâu." Thời Như Sương nhìn thấy cổng nhà Cố Thiết Chuy trước mặt, không nói với con gái nữa, nở khuôn mặt tươi cười đẩy cửa cùng Cố Kim đi vào.

"Chú, thím! Cháu mang bọn nhỏ đến chúc tết chú thím ạ!"

Là vợ của Cố Thiết Chuy mở cửa: "Như Sương vợ thằng cả đấy à, vào phòng đi, thằng hai, anh trai đến, nhanh đốt pháo đi."

Loading...