Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 151
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:05:59
Lượt xem: 21
“Chị A Lê này!” Cố Khanh Khanh da mặt dày, đụng tới chuyện này nhịn không được chọc bọn họ một phen: "Các người nếu mà hâm mộ thì nhanh kết hôn đi, tranh thủ sinh một đứa trước em nè."
“Nào dễ dàng như vậy đâu." Tần Lê chậm rãi gỡ giấy kẹo ra, nhét viên kẹo vào miệng, ngón tay chậm rãi vuốt tờ giấy gói kẹo: "Không vội, từ từ thôi!"
Triệu Ngư phụ họa: "Tớ cũng từ từ thôi!"
Cố Khanh Khanh trong lòng cảm thán, chú nhỏ nhà mình cũng từ từ rồi, haizz.
Mấy chị em nói chuyện nửa giờ, Cố Khanh Khanh xách một rổ quả quýt trở về Cố gia.
Cố Thanh Liệt và Chử Chiêu đang cầm hộp que diêm, đang nghiên cứu chơi pháo đốt thế nào.
Sở Đại tựa vào khung cửa nói chuyện với Cố Xán Dương, Cố Xán Dương lơ đễnh thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Sở Đại: “Đã về rồi?"
“Đã về rồi.” Cố Khanh Khanh đặt cái giỏ nhỏ lên bệ cửa sổ, lấy một quả quýt lột vỏ, chia làm hai nửa.
Một nửa đưa cho Sở Đại, một nửa đưa cho Cố Xán Dương.
“Khanh Khanh, cháu chạy đi đâu tống tiền đấy?" Cố Bảo không biết từ chỗ nào chạy như bay ra ngoài.
Cố Khanh Khanh dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm chú nhỏ một hồi, nhìn đến khi chú ấy không được tự nhiên dời ánh mắt đi chỗ khác: "Cháu đến nhà chị Tần Lê nha, đúng rồi chú nhỏ à, cái rổ này ngày mai chú đem trả giúp cháu nha!"
“Được chứ!"' Cố Bảo không hề do dự nhận liền: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”
Cố Khanh Khanh xì cười, lại cầm một quả quýt: "Hôm nay cháu hỏi chị Tần Lê, hỏi chị ấy khi nào tính toán kết hôn."
Cố Bảo lắng lỗ tai nghe.
"Chị ấy bảo không vội, từ từ thôi."
Cố Bảo giống như quả bóng bị xì hơi, ủ rũ héo úa.
Sở Đại cắn quả quýt, nước ngọt mát lạnh làm dịu cơn khát, vỗ vỗ vai Cố Bảo nói: "Cố lên chú nhỏ, cách mạng chưa thành công, đồng chí còn cần nỗ lực."
Cố Bảo thở dài: “Biết biết.”
Hắn sớm biết, chút tâm tư này nào gạt được người nhà đâu.
12h, từng hộ từng hộ gia đình đốt pháo, âm thanh chói tai lần lượt vang lên, theo sau đó là từng đợt khói nhẹ.
Âm thanh bùm bùm bùm vang lên không ngừng, kèm theo đó là vèo vèo vèo, Cố Khanh Khanh đứng ở dưới mái hiên nhìn Sở Đại cùng anh trai đốt pháo, còn bản thân thì lột quả quýt ăn.
Thời Như Sương đi tới, rút quả quýt ra: "Trời lạnh vậy, ăn nhiều quýt quá rồi đó con gái? Không sợ tiêu chảy?"
“Mẹ à.” Cố Khanh Khanh nịnh nọt: “Quả cuối cùng."
Thời Như Sương khẽ ậm ừ, không trả quýt lại cho con gái mà là nhét cho con gái phong bao lì xì đỏ.
Cô mở ra là 5 đồng tiền.
Tức khắc mặt mày hớn hở.
"Cảm ơn mẹ yêu, mẹ là xinh đẹp nhất. Khanh Khanh chúc tết cho mẹ nha!" Nói xong Cố Khanh Khanh cúi người: "Chúc mẹ năm sau gia đình hạnh phúc, bình an trôi chảy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-151.html.]
“Con nha, cũng chỉ có bao đỏ mới dẻo miệng như thế." Thời Như Sương mắng yêu con gái, đi đến trước mặt Sở Đại: "A Đại, đây là của con!"
Sở Đại ngây người, biểu tình thực phức tạp.
“Cảm ơn mẹ.”
“Đứa nhỏ này, con khách khí làm gì, về sau ở chung với Khanh Khanh, da mặt dày lên chút mới tốt!" Thời Như Sương lắc đầu cười.
“Xán Dương, Thanh Liệt, Viện Triều.”
"Còn có A Chiêu lần đầu tiên đến nhà chúng ta ăn tết."
"Đây là của các con ha, đừng ở bên ngoài chơi nữa, lạnh quá, ngủ không được thì về phòng sưởi ấm."
Cố Xán Dương, Cố Thanh Liệt, và Cố Viện Triều mấy anh em đã quen rồi, có mỗi Chử Chiêu là cảm động không thôi, cảm động đến mức sắp gọi mẹ đến nơi.
"Cảm ơn thím, thím giao thừa vui vẻ! Gia đình đoàn viên!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Thời Như Sương cười tủm tỉm: 'Được rồi, vào trong đi, bên trong còn có một vòng tiền mừng tuổi nữa kia kìa."
Chắc chắn rồi, trong phòng chính, từ Cố Thiết Trụ đến Cố Bảo, nhóm cháu Cố gia đi một vòng, mỗi người thu được 10 cái bao lì xì, bao gồm cả phần của Sở Uyên.
Lấy nước ấm rửa mặt, rửa chân, Cố Khanh Khanh ôm đống bao lì xì về nhà.
Khi Sở Đại bưng bếp than vào, Cố Khanh Khanh đang nằm trên chăn bông, co chân mở phong bao lì xì.
Sở Đại nhìn vợ ngồi mở phong bao lì xì mà buồn cười: "Thích tiền như vậy?" Hắn tiến lên kéo chăn bông, che cái chân cho vợ.
“Đúng vậy.” Cô được bao lì xì nhiều nhất, trong nhà ai cũng lì xì cô, ai bảo cô nhỏ nhất đâu, cô ngày mai đi nhà ông nội lớn và ông nội nhỏ còn có thể thu thêm một đống nữa.
“Anh nhìn xem, cái này cha cho em." Cố Khanh Khanh rút ra 20 tờ đại đoàn kết, khóe mắt lông mày lộ ra sự sung sướng không thể tả.
"Hai trăm đồng.” Sở Đại tùy ý liếc mắt một cái, mở bao lì xì Sở Uyên cho mình, 2 đồng tiền .....
Chán chẳng buồn nói.
Hắn nhét tiền trở lại, đưa hết bao lì xì cho vợ.
"Cho em hết hả?"
“Em không phải muốn quản tiền nhà chúng ta sao?" Sở Đại cởi áo khoác, vén chăn bông lên giường, ngồi bên giường nhìn vợ hớn hở đếm tiền.
"Em cũng không phải là thích quản tiền ..." Cố Khanh Khanh lẩm bẩm: "Em chỉ là thích nhìn thấy nhiều tiền, nhiều tiền trong lòng kiên định."
Sở Đại đưa tay xoa xoa cái đầu đầy xù xù của vợ: "Có tiền không có phiếu cũng vô dụng, vợ ngốc."
“Anh không phải nói trên đảo không cần phiếu sao?" Cố Khanh Khanh thắc mắc, này là anh nói mà?
“Đúng vậy, vật tư cơ bản thì không cần." Sở Đại thở dài: "Em lưu lại đi, đừng có bỏ vào trong túi áo khoác của anh."
Cố Khanh Khanh có chút xấu hổ, xếp tiền ngay ngắn: "Em cất vào hộp."
Vừa nói, cô vừa cầm xấp giấy đỏ trên giường, trong tay phải hơn trăm, xuống giường mở hộp, rồi giấu phía dưới chăn bông.
Sở Đại thấy vợ cất xong là bò lên giường ngay, Sở Đại nhẹ giọng nhắc nhở: "Đi rửa tay đi em."