Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 150
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:05:57
Lượt xem: 14
Con đường giống như một dải ruy băng bạc dưới ánh trăng, không cần đèn cũng có thể thấy rõ đường. Cố Khanh Khanh từ trong túi lấy ra mấy viên kẹo sữa cùng chocolate nhân rượu, nhét trong tay cô bạn.
“Khanh Khanh, tớ đột nhiên hâm mộ cậu quá đi." Đang ăn chocolate nhân rượu Triệu Ngư đột nhiên không đầu không đuôi nói ra một câu như vậy.
Cố Khanh Khanh hơi nhướng mày, trong miệng nhai kẹo sữa: "Hâm mộ tớ cái gì nha?"
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tìm được nam nhân tốt rồi đó." Triệu Ngư cảm khái: "Mấy hôm nay tớ ở sân nhà sớm chiều thấy Sở Đại nhà cậu chặt củi, không thì giúp chú ba cậu rửa rau, nếu không phải để bụng, thương cậu, anh ấy sẽ không ân cần như vậy đâu."
Cố Khanh Khanh cười cười: "Cậu cũng sẽ tìm được một người như vậy."
Tuy rằng Triệu Ngư gật đầu, nhưng trong lòng cô biết, chỉ sợ cô không có phúc khí như Khanh Khanh.
Cô bạn này từ nhỏ đã là bảo bối trong lòng bàn tay Cố gia, cô còn nhỏ cùng cha mẹ xuống đất thì Khanh Khanh không cần, chỉ cần đứng ở bờ ruộng xem là được rồi.
Khi đánh nhau với người khác, người nhà họ Cố chạy đến che chở cậu ấy, Triệu Ngư tự hỏi, mẹ cũng thương cô lắm, cơ mà như thế nào cũng không thể được như người Cố gia.
Nếu có mâu thuẫn với người khác, e là mẹ sẽ kéo cô đi xin lỗi nhà người ta nữa là.
Bây giờ điều kiện gia đình của Khanh Khanh tốt quá trời, cha là đội trưởng đội sản xuất, hai anh trai của cậu ấy ở trong quân đội, một người là phi công, gả cho quân nhân, cha chồng lại là quân khu tư lệnh.
Cô suy sụp khi phát hiện bản thân vô pháp so sánh với Cố Khanh Khanh.
Một lát sau, nhìn thấy cô bạn rúc đầu vào trong khăn quàng cổ, suy nghĩ cẩn thận.
Tại sao cô phải so sánh với Khanh Khanh, bọn họ là bạn tốt của nhau, Khanh Khanh tốt, cô phải vui vẻ mới đúng.
Cô về sau cũng sẽ có ngày lành.
Đi bộ đến Tần gia mất hơn 20 phút, tuy cùng đội sản xuất mà khác thôn cho nên hai người phải vòng đi đến cửa thôn.
Nhà họ Tần cũng sôi nổi, náo nhiệt, thím Tần làm bánh dày thơm phức, thấy bọn họ tới thím Tần nhét cho mỗi người một cái, rồi gân cổ hét vào bên trong: "A Lê, Khanh Khanh, Tiểu Ngư tới tìm con chơi này, đứa nhỏ này, sớm bửng mà rúc vào trong ổ chăn.
Cố Khanh Khanh cắn bánh dày mềm mềm bên ngoài xốp xốp: "Không cần kêu đâu thím, cháu vào phòng tìm chị A Lê."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-150.html.]
“Được, vậy đi thôi.” Thím Tần xua tay: "Thím đi ra ngoài đưa bánh dày cho anh em chú Tần, hai cháu ở nhà chơi, nhà chính có đồ ăn, đói bụng thì vào lấy ăn nhé."
"Vâng ạ!"
Muốn đến phòng của Tần Lê phải đi qua phòng chính, Cố Khanh Khanh lấy vài quả quýt, gõ cửa: "Chị A Lê ơi? Em vào nha."
Không đợi cô đẩy cửa, Tần Lê đã mở cửa, túm lấy tay cô vào trong, còn Triệu Ngư vào xong đóng cửa phòng lại.
Cố Khanh Khanh ngồi bên bếp than, thả quả quýt sang bên cạnh: "Vẫn là chỗ chị A Lê thoải mái nhất." Ấm áp quá đi.
Triệu Ngư cũng ngồi xuống, cười cười: "Còn phải nói nữa à, chị A Lê sợ lạnh như cậu, vừa đến đông thì trong phòng không ngừng đốt than."
Tần Lê nắm lấy một túi hạt dưa và đậu phộng ở trên ghế đầu: "Hôm nay nghĩ thế nào đến tìm chị chơi? Đặc biệt là em nha, Khanh Khanh, thật vất vả trở về, còn có Sở Đại, vậy mà nhớ đến chị."
“Không phải em đã tới rồi sao?” Cố Khanh Khanh từ trong túi áo lấy ra một viên kẹo nhét vào người chị ấy, cười hì hì: "Chị có thể đến nhà em tìm em nha? Sao chị không đến?"
Tần Lê ngồi bên bếp lò, ánh lửa làm gương mặt hồng hồng: "Không phải do chị không tìm thấy cơ hội hay sao? Hai hôm nay chị với mẹ đem đệm chăn trong nhà ra giặt sạch, phơi khô, rồi chuẩn bị đồ đạt đi chúc tết họ hàng, đến tận hôm nay mới rảnh."
Cố Khanh Khanh duỗi tay lột một quả quýt, giống như là vô tình: "Đúng là bận rộn nha, hai ngày nay nhà em cũng làm liên tục, cũng may người nhiều, cơ mà chú nhỏ em cứ mãi không thấy được người. Chị A Lê, chú ấy có phải gần đây cứ luôn chạy sang bên này nhà chị không?"
“Hả?” Tần Lê nhất thời không có phản ứng, có phần mất tự nhiên nói: “Vậy sao?"
Cố Khanh Khanh và Triệu Ngư nhìn nhau, trong lòng đã hiểu rõ.
Thực mau, chủ đề chuyển sang người đã kết hôn trong ba người Cố Khanh Khanh: "Em khi nào làm tiệc rượu? Đến lúc đó chị chắc chắn phải đi."
“Ông nội em đã ấn định ngày mùng 5 này." Cố Khanh Khanh ngượng ngùng bảo mình ở Binh Đoàn cùng Quân Khu làm qua một lần rồi, cơ mà với hôn sự này cô vẫn chờ mong vô cùng, bởi vì mẹ làm áo cưới cho cô, cô ở Binh Đoàn cùng Quân Khu đều mặc bộ đồ xanh quân đội, để cùng màu với Sở Đại.
“Vậy các người hiện tại buổi tối ngủ cùng nhau rồi đúng không nha?" Tính tình của Triệu Ngư vẫn giống Tiền Quế Hoa phần nhiều, miệng nhanh hơn não, mau mồm mau miệng.
“Ừ.” Cố Khanh Khanh trong mắt hiếm khi lóe lên sự xấu hổ.
Tần Lê còn trêu chọc: "Nói không chừng chúng ta còn chưa kết hôn thì Khanh Khanh đã có con rồi đó nha!"