Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 148

Cập nhật lúc: 2025-03-25 23:05:53
Lượt xem: 27

Chỉ chờ Cố Thiết Trụ động đũa, trước yêu cầu mạnh mẽ của Trương Thúy Phân, cả gia đình đã uống canh trước. Xương que và mực thơm ngon, Cố Khanh Khanh trong chén còn có một quả trứng gà.

Trong thời gian này, trong nhà tích góp không ít trứng gà, còn có trứng lúc đi sang nhà ông nội lớn ông nội nhỏ đưa đậu hũ, Trương Thúy Phân tính toán tích góp thêm mười ngày, toàn bộ cho cô mang lên đảo ăn.

Thấy vợ mặt mày giãn ra, vẻ mặt mỹ mãn, Sở Đại cũng bưng bát lên uống canh, nghe mọi người cười nói những chuyện thú vị trong thôn.

Đồ ăn tối nay rất phong phú, dưới bàn có đủ lửa than, trong phòng chính ngồi lâu mà không hề lạnh chút nào, Cố Thanh Liệt còn ra một thân mồ hôi, cởi áo khoác bông vắt ở sau lưng.

Cố Thiết Trụ uống một chút rượu nói chuyện phiếm với Sở Uyên, lâu lâu nhìn cả gia đình già trẻ, trong lòng vui vẻ không có gì để nói.

Mặc dù Cố Khanh Khanh chỉ lo ăn, nhưng sợ chồng sẽ ngại không ăn nhiều, ngẫu nhiên gắp cho anh ấy.

“Anh trai.” Cô hạ giọng: “Anh gầy quá, ăn nhiều chút đi.”

Sở Đại cười cười: "Được."

Sau bữa ăn, Thời Như Sương và em dâu thu dọn chén dĩa, Cố Thanh Liệt bọn họ dọn bàn ghế lại dựa sát vào tường, nhà chính có bếp nhỏ sưởi ấm, Cố Khanh Khanh nhóm lửa chuẩn bị đón giao thừa.

Cô dựa vào Sở Đại, củi lửa dần dần ấm lên, có chút mệt mỏi rã rời.

Chử Chiêu từ trong hành lý xách ra một bộ bài, cùng mấy thanh niên chơi bài poker.

Thời đại này có một bộ bài poker là chuyện thực sự được hâm mộ, mà Cố Khanh Khanh không có hứng thú, ngồi bên cạnh nhìn Sở Đại bắt bài cũng lười, định bụng ngủ một lát rồi lại đi tìm Triệu Ngư cùng chị Tần Lê chơi.

Sau chín giờ tối, Cố Khanh Khanh cọ cọ trên cánh tay của Sở Đại, nhìn nhìn bài trong tay anh ấy, đứng dậy đi ra ngoài.

“Em đi đâu?”

"Uống nước, anh có muốn uống không?"

“Không cần, vào phòng lấy giúp anh hai viên kẹo." Sở Đại tùy ý để em ấy tựa vào vai mà đứng dậy, bổ sung thêm một câu: "Nhé vợ!"

Cố Khanh Khanh đáp lại bằng cách ấn thật mạnh lên vai Sở Đại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Động tác nhỏ của hai người không thoát khỏi tầm mắt của Chử Chiêu, hắn ghẹo: "Ôi trời ơi, có vợ đúng là không giống nhau sao? Có người giúp lấy kẹo cho, trước kia là tự mình ngất ra đấy luôn, lão Sở nhỉ, hừ, lão Cố xem bộ dạng khoe khoang của hắn kìa."

Cố Xán Dương chỉ khẽ nhìn một cái, không nói chuyện.

Chử Chiêu cảm thấy nhàm chán, than thở với Cố Thanh Liệt: "Cậu có cảm thấy anh trai cậu sau này khó lấy vợ không? Cậu xem lão Sở tính tình tuy kém chút được cái miệng còn biết nói chuyện nha, ai như anh trai cậu, lạnh lùng quá đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-148.html.]

Cố Thanh Liệt liếc nhìn dáng vẻ thờ ơ của anh trai, tự nghĩ thầm, người anh em à, oán ai không oán oán hắn còn kéo tôi làm cái gì: "Mau ra bài đi, chơi xíu nữa đi đốt pháo, quá mấy ngày về quân khu rồi, tranh thủ thời gian thả lỏng đi."

Nói đến đây, Chử Chiêu thở dài: "Mùng mười là trở về rồi, một năm huấn huấn luyện khó khăn càng thêm khó khăn. Không quân chúng ta quanh năm suốt tháng chẳng thấy được nữ đồng chí nào ..."

Sở Đại nghe hắn lải nhải, liền biết tại sao hắn và Cố Thanh Liệt vừa gặp đã như thân quen từ lâu.

Hai người lải nhải y như nhau.

Cố Khanh Khanh xuống bếp rót một cốc nước nóng, ngồi gần bệ bếp nghe bà nội mẹ còn có thím hai trò chuyện chuyện nhà, nghe một lát thì buông ly nước trở về phòng.

Cô không có thời gian để nhìn bộ quần áo mới mà anh trai cô mang về từ tiệm may, hiện tại nhớ đến gấp không chờ nổi.

Bật bóng đèn lên, cô nhìn hai cái túi vải lớn trên giường, xoa xoa tay mở ra.

Còn có hai chiếc áo sơ mi trắng chất lượng rất tốt, y hệt kiểu áo của Sở Đại, còn một chiếc áo khoác nỉ, cũng là dựa theo áo khoác của anh ấy may lại theo kiểu nữ, còn có một cái áo khoác vải nhung cùng hai cái quần.

Điều cô mong chờ nhất chính là chiếc chăn bông long phượng, mở ra xem, sờ sờ, mềm mịn, bê trên còn thêu một trăm hình con nít.

Bây giờ đã hiểu vì sao nó có cái tên này rồi.

Cô cảm thấy tấm chăn trên tay có chút nóng phỏng tay, cẩn thận gấp lại, đặt ở ngăn tủ trên đầu giường.

Quần áo còn lại cất vào tủ, lại mở hộp ra, nhìn thấy trong đó còn một túi kẹo sữa thỏ trắng, do dự một lát, cô đi ra ngoài dạo một vòng, trở về trong tay nhiều hơn một cái hộp gỗ để đựng đồ ăn vặt.

Lấy các loại kẹo phân biệt nhau ra bỏ vào trong đó, có kẹo chưa mở túi nữa, là chocolate nhân rượu.

Kẹo này đều là cha của Sở Đại và anh ấy chọn mua, là tính toán dùng làm kẹo cưới, cô còn chưa tháo túi đi hết, lâu lâu đám nhỏ trong thôn đến thì tùy tiện nắm vài cái.

Bây giờ là Tết Nguyên đán, đã đến lúc lấy nó ra ăn cùng cả nhà.

Lúc cô trở lại phòng chính đã hơn mười giờ, nam nhân chơi bài, khói thuốc giăng đầy, gói Đại Tiền Môn trong túi Sở Đại đã phân tán đến thất thất bát bát, trước chỗ Cố Xán Dương đến tận mười mấy mẩu t.h.u.ố.c lá nhỏ, gần kết thúc rồi đưa tay đẩy, không hút nữa.

Cố Khanh Khanh để hộp đồ ăn vặt trong tay xuống, cầm lấy một viên kẹo sữa trắng, lột vỏ, nhét vào miệng Sở Đại: "Em muốn đi ra ngoài một chuyến, anh ở nhà chơi với các anh trai nhé!"

Sở Đại không biết lý do gì mà vợ đối xử với mình như con nít thế này, hắn lớn như vậy còn cần dỗ dành sao?

Nhịn không được bậc cười: "Được rồi, anh ngoan ngoan ở nhà chơi với các anh trai, chờ em về."

Chử Chiêu nghe xong thì dựa vào vai Cố Thanh Liệt cười đến rung người.

Cố Khanh Khanh cũng nhướng mày vui vẻ, nắm hai nắm kẹo ra cửa tìm Triệu Ngư.

Loading...