Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:05:51
Lượt xem: 27

Cố Khanh Khanh tặc lưỡi: "Chủ nhỏ bây giờ ... giỏi thật nha!"

"Đúng vậy, ở trên núi vác đá cũng ăn chút khổ, gần đây nhiều bà mối đến cửa lắm, thím thấy tâm tư của chú nhỏ cháu ở chỗ Tần gia."

Chuyện này Cố Khanh Khanh là thật choáng váng.

"Chú nhỏ thích chị Tần Lê?"

Chẳng trách hồi Trung Thu, chú nhỏ khác thường muốn đi đưa đậu hũ sang nhà chú Tần.

"Ừ, mấy hôm nay cháu không thấy A Bảo cứ rảnh là chạy sang Tần gia sao? Hôm nay cả buổi trưa cũng không thấy được người?"

“Thật đúng là.” Cố Khanh Khanh ê răng: "Cha cùng chú Tần, mối quan hệ càng phức tạp thêm một tầng."

Nếu chú út cưới chị Tần Lê, cha không phải sẽ gọi chú Tần là chú sao, đau đầu: "Cha cháu biết chuyện này không thím?"

“Biết chứ.” Trương Vũ Tình nhận lấy chăn từ tay cô, giũ chăn cho bằng phẳng, sau đó đi tới đi lui để sửa các góc: "Cha của cháu nói là nếu bọn họ kết hôn, cha cháu cùng chú Tần là đồng trang lứa, chỉ mỗi chú nhỏ sửa miệng kêu Tần Võ là cha."

Cố Khanh Khanh nằm trên giường, trở mình ôm đầu nhìn thím ba: "Chú Tần có biết không thím?"

"Cái này thím không rõ, mà thím cũng không biết Tần lê có biết ý tứ của A Bảo không, quay đầu chắc phải hỏi chú nhỏ chút, nếu là cô gái nhà người ta đối với hắn có ý thì phải chuẩn bị lễ hỏi, mời bà mối tới cửa cầu hôn."

Cố Khanh Khanh trầm ngâm suy nghĩ: "Buổi tối cháu đi tìm Tiểu Ngư cùng chị Tần Lê chơi, cháu hỏi thăm xem ý chị ấy thế nào."

“Cũng được, chú nhỏ thương cháu nhất, cháu lo cho hôn sự của chú nhỏ là chuyện nên làm." Trương Vũ Tình vỗ nhẹ vào tay cháu gái: "Dậy đi, còn mười mấy căn phòng chưa có lồng chăn đâu, sắp đến giờ ăn cơm rồi."

“Đến đây, đến đây.” Cố Khanh Khanh bật người xuống giường tiếp tục sang phòng bên cạnh.

Đến 7h tối cả nhà ăn cơm, nhà chính thả một cái bàn tròn gỗ, Cố Ngân đóng làm cái bàn gỗ có thể xoay tròn được.

Cái này là Cố Tài nói, bảo ở tiệm cơm quốc doanh lớn có phòng riêng, cái bàn có thể chuyển động, cho dù có bao nhiêu người thì đều có thể gắp được đồ ăn.

Nghĩ đêm giao thừa ăn cơm cả nhà tập trung lại, cho nên buổi chiều mân mê làm ra cái này.

Cố Thiết Trụ và Trương Thúy Phân ngồi ở trên cùng, Sở Uyên và Cố Kim ngồi bên cạnh, trong bếp Cố Tài gân cổ lên hét lên "đồ ăn lên đây", đám cháu Cố gia lần lượt bưng đồ ăn lên, báo danh đồ ăn ——

“Món đầu tiên, cá kho ~” Cố Hùng mỉm cười, vững vàng đặt hai tô cá kho lên bàn.

“Món thứ hai, gà hầm khoai môn." Cố Viện Triều theo sát phía sau, đặt đồ ăn lên bàn.

"Món thứ ba, ốc xào su hào tía tô.”

"Món thứ tư, cái mai úp thịt."

"Món thứ năm, móng heo hầm đậu ngự."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-147.html.]

"Món thứ sáu, cá nhỏ xào ớt siêu cay."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Món thứ bảy, cá chạch kho cay."

Cố Khanh Khanh vừa nghe tên món ăn, nước miếng không ngừng nuốt xuống, tay trái đặt lên đùi phải Sở Đại ngón tay vô thức siết chặt: "Anh trai, anh có đói bụng không? Đêm nay ăn nhiều một chút nha."

Sở Đại nhìn xuống mảnh vải nhăn nhúm trong tay vợ, buồn cười: "Được, em cũng ăn nhiều một chút."

"Rau xanh sắp tới rồi! Canh bột khoai lang và bắp cải, món này rất ngon, ngài thông gia phải nếm thử nha." Cố Thanh Liệt cười cười nói với Sở Uyên.

“Được, nhất định ăn."

"Còn có một món canh nữa, xanh mực hầm xương và trứng gà, uống miếng canh trước rồi ăn cơm." Trương Thúy Phân bảo Cố Thanh Liệt cho đồ ăn lên trên bàn, sau đó nói với đối diện: "Xán Dương cháu dịch đồ ăn sang một chút, canh để ở giữa, mọi người dễ múc."

Cố Xán Dương đứng dậy, đặt cá kho cùng cải mai úp thịt dịch sang một bên, chừa ra khoảng trống để đặt tô canh.

Nói là tô canh thật là một cái chậu sứ bự, cũng là do Trương Vũ Tình mang từ xưởng tráng men về, ngày thường đựng mỡ heo là thích hợp nhất, hôm nay được Trương Thúy Phân dùng đựng canh.

Đồ ăn dọn ra ngoài hết, người cuối cùng Cố Tài ra ngoài ngồi vào bàn, trước khi ra ngoài không nhấc cái ấm rượu đã được hâm nóng trên bếp lại đây.

Khi rượu được đặt trước mặt Cố Thiết Trụ và Sở Uyên, cảnh vệ viên lập tức đứng lên rót rượu cho hai người.

Cái bếp than được Cố Tài nhét dưới cái bàn gỗ, cố ý đẩy sang gần phía cháu gái.

Cố Khanh Khanh hướng chú ba cười hi hi.

Cửa phòng chính được Cố Tài đóng lại, ngăn cách gió lạnh ở ngoài cửa.

Trong nhà ấm áp, hạnh phúc.

"Hôm nay là đêm giao thừa. Thật hiếm khi nhà chúng ta ngồi đông đủ ăn bữa cơm, Xán Dương và Thanh Liệt năm rồi ở bộ đội cũng không về, năm nay rốt cuộc đã trở lại."

Cố Thiết Trụ cầm ly rượu híp mắt cười: "Còn có một sự kiện vui vẻ là bảo bối cục cưng chúng ta Khanh Khanh chuẩn bị kết hôn, đã tìm được một chàng trai tốt, cháu rể cùng thông gia cũng lưu lại nơi này ăn tết."

"Các cháu ngoan, cả một năm ở đội làm việc chăm chỉ, nối điện cho thôn Đại Truân Tử, để ông nội tối khuya không cần mò mẫm đèn dầu đi nhà xí, ông hôm nay vui vẻ. Có cá có thịt, có điện dùng, có cơm ăn no, đây là ngày tháng rực rỡ nhất đời ông."

Nói xong, Cố Thiết Trụ nâng ly với Sở Uyên: "Cháu thông gia, ly rượu này kính cháu."

"Không dám." Sở Uyên vội vàng đáp lễ: "Ngài là trưởng bối, là cháu kính ngài."

Bọn họ vừa uống xong, đã thấy mười mấy cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Cố Khanh Khanh cầm chiếc đũa, ánh mắt trông mong: "Ông nội, cháu đói quá!"

Cố Thiết Trụ bật cười, đặt ly rượu xuống, cầm đũa lên: "Nào, nào, mọi người động đũa đi."

Loading...