Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 146

Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:05:49
Lượt xem: 22

Cố Khanh Khanh hứng thú bừng bừng ghé sát vào coi, sau đó vẻ mặt một lời khó mà nói hết nhìn về phía người đàn ông phía sau, mờ mịt.

Sở Đại gật đầu, "Đừng ngạc nhiên, chữ của cha khó coi như vậy đó."

Cố Khanh Khanh trong lòng chửi thầm, không thể nói xấu, phải khen.

Cho nên khi Sở Uyên thổi râu trừng mặt nhìn chằm chằm Sở Đại, nụ cười trên mặt cô còn sáng hơn ánh mặt trời: "Cha! Ngài viết hay quá, thiết họa ngân câu (*), tiêu sái, phóng khoáng. Cha viết thêm mấy bức nữa đi, dán ở trước cửa nhà được không cha?"

(*) Thiết họa ngân câu- 铁画银钩: thành ngữ, hình dung cách đi bút nhẹ nhàng mà mạnh mẽ trong thư pháp.

“Được, được.” Sở Uyên cười đến không ngậm miệng lại được: “Họ Sở kia nói chuyện không có xuôi tai bằng Khanh Khanh chúng ta."

Sở Đại nhướng mày, nghe không nổi hai người họ tự khen lẫn nhau, cầm hồ dán cùng Cố Thanh Liệt ra cửa dán câu đối.

Cố Thanh Liệt bước lên ghế, Sở Đại nhìn hắn: "Anh cả đâu?"

"Trong phòng ngủ, vác bao lớn bao nhỏ cho các cậu về, đặt ở nhà chính, cậu chờ lát cùng Khanh Khanh lấy vào phòng, rộng chỗ xíu nữa dọn bàn ăn cơm." Cố Thanh Liệt chỉ vào bức tường cạnh cửa khoa tay múa chân: "Thế nào?"

"Dịch một chút, hướng ba giờ."

Cố Thanh Liệt làm theo: "Giờ ổn rồi chứ?"

"Ổn rồi."

Cố Thanh Liệt nghe xong, bụp bụp bụp dán vào tường, từ trên ghế nhảy xuống, lẩm bẩm: "Đừng nói, người cha này chữ còn không đẹp bằng tớ ấy."

Sở Đại tay trái cầm bình hồ dán, tay phải cầm đồ quét hồ: "Ông ấy quen cầm súng, rất ít đụng vào bút."

“Lý giải được, tư lệnh quân khu, nào cần tự mình làm. Cảnh Vệ Viên đi kè kè bên cạnh lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sổ tay và bút mà." Cố Thanh Liệt cầm lại câu đối lại đây: "Cơ mà chữ này có tính sát khí, trấn trạch là ổn nhất."

Sở Đại cười cười, không nói gì.

Bên ngoài thì náo nhiệt, không khí trong bếp thì hòa thuận ấm áp.

Ba cái nồi sắt không ngừng tỏa nhiệt, hương thơm thoang thoảng tản ra bên ngoài. Cố Tài mồ hôi nhễ nhại, cái muôi trong tay lật từ cái nồi này sang cái nồi khác.

Hàn Liên Tâm tay cầm cái chậu gỗ, ngay cái nồi hầm gà khoai sọ, ở trên mép nồi dán một vòng bánh bột ngô để nướng, thấy Cố Khanh Khanh bưng chén lại đây: "Cháu ngoan, từ chỗ nào đến vậy?"

"Cháu đưa đậu hũ cho chị Viên Viên. Chị Viên Viên làm cho cháu đấy, thơm lắm, thím hai nếm thử đi."

Nói rồi, cô cầm một viên củ cải đưa vào miệng Hàn Liên Tâm.

"Rất là thơm ha, lần sau nhà mình cũng làm vậy ăn, à này, cháu ngoan, rửa tay chưa đấy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-146.html.]

“Còn chưa rửa đâu, he he." Cố Khanh Khanh ngượng ngùng lè lưỡi nhìn, buông cái tô xuống chạy ra giếng nước.

Hàn Liên Tâm không chê: "Cháu gái chúng ta sao hấp tấp vậy chứ? Chị dâu, chị cho em xin cái muỗng, em cạo bánh ra."

“Con bé còn nhỏ mà." Cố Tài lên tiếng: "Qua năm mới 18 tuổi, còn nhỏ không sửa giờ sửa cũng khó, mà thôi đã gả cho người ta rồi, Sở Đại không nói gì chúng ta cũng đừng mở miệng, dù sao em cảm thấy Khanh Khanh nhà ta đáng yêu vô cùng."

Thời Như Sương rửa sạch cái muỗng, lau khô rồi đưa cho em dâu: "Do nhà mình chiều riết con bé nó quen, đứa nhỏ này từ nhỏ hấp tấp cái gì cũng không sợ, cả tổ ong vò vẽ còn dám chọc, trước kia chị vì tính tình này mà phát sầu, may hiện tại gả ra ngoài, bằng không đập trong tay chúng ta làm sao bây giờ?"

“Nuôi chứ sao giờ?" Trương Thúy Phân ngồi lột trứng gà. Sở Đại mang về một bao hải sản khô, có cả mực.

Cố Tài cho khô mực vào nồi đun lửa nhỏ rồi cho xương vào nấu canh, bà nghĩ thêm mấy cái trứng gà vào càng thơm.

"Mẹ nói đúng, đập trong tay thì nuôi chứ sao? Có đứa con gái à có thể để con bé đói sao?"

“Thôi, cháu gái đã gả ra ngoài rồi, còn ở đây nằm mơ." Cố Thiết Trụ ngồi ở trước bếp, gõ gõ tẩu thuốc: "Người ta Sở Đại đối với con bé không hề kém nhà chúng ta, về sau có cháu cố không phải cũng là con cái Cố gia sao? Chỉ là hy vọng ông trời phù hộ có thể đến một đứa cháu cố gái."

Đồng trang lứa với Cố Hùng, các anh họ đã có người kết hôn, sinh con cũng là con trai. Cố Thiết Chuy, Cố Thiết Chùy cả đời mong ngóng cháu gái không ngóng được, Cố Thiết Trụ ông còn muốn khoe khoang.

Hiện giờ cháu trai đã lập gia đình, ông lên chức cháu cố mà anh em của ông không có nỗi đứa cháu gái nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trương Thúy Phân lạnh lùng nhìn chồng: "Canh trong nồi không còn sôi nữa, nhanh thêm củi lửa."

“Biết biết rồi." Cố Thiết Trụ xoạch xoạch hút thuốc lá, tai trai cầm cái kẹp gắp thêm củi vào bếp.

6h30 chiều, hoàng hôn xuống đỉnh núi, gió lạnh từng cơn từng cơn thổi qua.

Trương Vũ Tình thu toàn bộ chăn ga gối đệm phơi ngoài sân vào, gọi Cố Khanh Khanh hỗ trợ trải giường.

Hôm nay là một ngày tốt lành, Trương Thúy Phân đã kéo tất cả chăn ga gối đệm trong các phòng ra phơi khô, Cố Xán Dương trở về, chăn mềm trước đây đã được giặt sạch.

Hai người ôm chăn bông lỉnh kỉnh vào phòng, Trương Vũ Tình nhét tấm vỏ chăn nặng 10 cân bông vào, bảo Cố Khanh Khanh giữ 4 cái góc: "Bông nhét chăn bông này là đội sản xuất chúng ta dệt ra đấy cháu, cứng chút được cái mùa đông ấm áp."

Cố Khanh Khanh nắm chặt góc chăn bông ngồi ở trên giường: "Thím ba, mỗi nhà đều được phân sao?"

"Không phải, ấn công điểm tới, 500 người có công điểm cao nhất đội sản xuất vô địch, mỗi người được phân hai giường."

Đội sản xuất bất khả chiến bại rất đông người, có hơn 500 hộ gia đình ở thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử, tổng cộng có hơn 8.000 người.

Năm nay cuối năm chăn bông cấp ra ngoài 1000 phần, dư lại bán cho xưởng dệt.

Cố Khanh Khanh gật đầu: "Vậy nhà chúng ta hẳn là có mười mấy cái chăn bông."

"Mười tám giường." Trương Vũ Tình cười đến run run: "8 anh trai còn có chú nhỏ, mỗi người cầm hai cái."

Loading...