Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 145
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:05:47
Lượt xem: 19
Cố Khanh Khanh xấu hổ sờ sờ mũi, cười cười: "Lúc cha em và chú Tần còn nhỏ, gây ra chuyện cha em đều đổ lên đầu chú Tần, mọi người đều cảm thấy cha là người hiền lành. Ông Tần đánh chú Tần cha còn đứng bên cạnh khuyên hai ba câu, nhưng không giải quyết được cái gì."
Không ngờ cùng nhau làm việc bọn họ lại dùng chiêu này.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tôn Viên Viên gật đầu: "Thì ra là như vậy à, cơ mà phải nói Cố đội trưởng và Tần bí thư chi bộ phối hợp với nhau quá hiệu quả, đào đập chứa nước dựng đập thủy điện, công trình lớn vậy mà đánh nhịp, cùng ngày mở họp xong đã đi tìm đội sản xuất Hồng Kỳ và Hồng Tinh. Sang ngày thứ ba tráng niên đã vác cuốc đi lên núi."
Cố Khanh Khanh mỉm cười nhìn người đàn ông ngồi cùng bàn tán gẫu với Mạnh Nam, nhìn bọn họ làm sủi cảo. Nghĩ thầm người Cố gia bọn họ, cái gì nghĩ là làm liền, bằng không lòng không yên ổn.
Tựa như cô, thấy ảnh chụp xong là lập tức chạy đến Binh Đoàn.
Tôn Viên Viên rửa sạch củ cải cùng cải thảo, bưng cái chậu đi vào nhà bếp: "Khanh Khanh, nghe anh trai em nói em nhóm lửa rất giỏi, giúp chị nhóm lửa nấu rượu đi, lát nữa cho em mang về ít củ cải viên, là món ăn quê chị, rất thơm."
Cố Khanh Khanh nghĩ nhà mình không ăn cơm sớm vậy, hiện tại vừa lúc rỗi: "Được nha."
Nói xong cô ngồi trước bếp rút ra ít lá thông khô, đốt lên thả vào trong bếp."
Bổ thêm tre thảy vào, thực mau lửa trong bếp bùng cháy lên.
Tôn Viên Viên nhấc thùng dầu hạt cải, mở ra mùi thơm nồng ập vào mặt, đổ một ít vào nồi sắt.
Diệp Tử đã cắt xong củ cải ti, băm thêm ít gừng băm và hành lá cho vào một cái chén, rồi lại đập thêm hai cái trứng gà, thả đường trắng cùng muối, đổ thêm một ít bột đậu xanh, dùng đũa đánh lên đưa cho Tôn Viên Viên.
Tôn Viên Viên khuấy bột trong chén, cầm cái muỗng đổ từng muỗng vào chảo dầu nóng.
Cố Khanh Khanh ngửi thấy mùi thơm của củ cải ti cùng trứng gà, vươn cổ nhìn vào bên trong.
Diệp Tử nhắc nhở: "Cẩn thận dầu b.ắ.n lên người, chờ lát nữa chị đưa một ít cho em mang về."
“Cảm ơn chị Diệp, củ cải viên chị Viên Viên thơm quá đi, không bỏ thịt cũng thơm."
Tôn Viên Viên vui vẻ: "Có thích ăn không? Có muốn học không? Về sau nấu cơm cho Sở Đại của em nha."
"Thôi bỏ đi." Cố Khanh Khanh gục đầu: "Bọn họ không dám ăn đồ ăn em làm."
Diệp Tử và Tôn Viên Viên nhìn nhau, biết cô gái nhỏ này từ nhỏ được nhà yêu thương lớn lên, chắc là không biết nấu nướng, cho nên không hé răng.
Đôi khi nấu ăn không chỉ học nhiều mà còn cần thiên phú.
Diệp Tử là một cô gái thành phố, mẹ cô nấu ăn không ngon, làm mấy chục năm rồi mà vẫn không có tiến bộ, khi còn nhỏ cô với cha là đi nhà ăn nhà xưởng của cha ăn cơm.
Làm củ cải viên không mất nhiều thời gian, Cố Khanh Khanh vừa đứng nhóm lửa vừa ăn, ăn no tám phần, vừa lúc đi trở về tiêu thực, buổi tối còn thịt cá chờ cô.
Hôm nay ở nhà g.i.ế.c gà g.i.ế.c vịt, buổi tối có cá có tôm có ốc đồng, khẳng định có đồ ăn, còn cả thịt viên hôm qua, ngon miệng không hề ngấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-145.html.]
Nghĩ lại vẫn muốn ăn, cầm chén ăn hết mấy cái củ cải còn lại.
Thấy cô thích ăn, Tôn Viên Viên rất vui nên bảo Diệp Tử cầm cái tô bự đến, dùng muôi vớt tràn đầy một chén.
Cố Khanh Khanh cảm ơn: "Em về trước nha, chị Diệp Tử thêm hai cây củi vào bếp là được."
"Được, có rảnh tiện đường thì cầm chén qua đây ha, em không cần cố ý chạy đến đưa."
Cố Khanh Khanh gật đầu: "Anh A Hùng chiều nào cũng ra đây đốn củi, đến lúc đó em nhờ anh ấy đưa sang."
“Cũng được.”
Tôn Viên Viên phải nấu ăn, không thể đưa cô, Diệp Tử đưa cô ra sân, giúp cô đặt chén củ cải ti xào trong rổ, lại hái thêm hai lá nho đậy lại.
Trước khi đi, Cố Khanh Khanh còn đặc biệt hỏi Mạnh Nam: "Anh Mạnh Nam, nếu em muốn trồng rau trên đảo, em có phải xây nhà kính không?"
“Không cần.” Mạnh Nam từ Sở Đại biết Cố Khanh Khanh ở Biên Thành trồng được rau xanh, trong mắt tràn đầy ý cười: "Bờ biển độ ấm đủ, hải đảo phía nam nhiệt độ không khí cũng thích hợp cho rau xanh sinh trưởng, em bón phân nhiều chút là được."
"Vâng! Cảm ơn anh Mạnh Nam! Giao thừa vui vẻ nha!"
Trương Thanh xua tay: "Thôi được rồi, được rồi. Nấn ná thêm nữa củ cải ti trong nồi bị em nhớ thương bưng đi hết."
Nam nhân trong sân cười rộ lên, Sở Đại bị vợ trừng mắt, xoa xoa cái mũi, cầm cái rổ đi theo phía sau.
Khóe miệng nhếch lên không thể kìm chế được.
Về tới Cố gia, xe đạp nghênh ngang ở lối vào sân, Cố Khanh Khanh quay sang nói với nam nhân bên cạnh: "Đây là cha em để, anh tin không?"
"Anh tin."
Ngày hôm qua hắn nhìn thấy xe đạp bên ngoài, muốn dịch vào trong bị cha vợ ngăn cản.
Nói để bên trong chiếm diện tích.
Nhìn thấy vẻ mặt tự mãn nho nhỏ của cha, Sở Đại liền hiểu tính toán trong lòng của cha vợ, không mở miệng chọc thủng, sau đó không động vào xe đạp nữa.
Cố Khanh Khanh kéo kéo Sở Đại vào: "Anh cả em chắc về rồi, em phải hỏi A Chiêu có phải cha em dịch xe ra không, em muốn trêu cha một chút cơ."
Sở Đại chậm rãi đi theo sau lưng vợ, vào sân, liền nhìn thấy một đám người vây quanh cha hắn, Sở Uyên ngồi ở giữa viết câu đối.
Sở Đại: "..."
Không khác gì Trương Phi thêu hoa.