Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 143
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:05:43
Lượt xem: 21
Nhà của ông nội cả Cố Thiết Chuy là gần nhất, ở sau lưng nhà chú Triệu, thấy bọn họ đến bà nội cả đã nhanh chóng tiếp cái rổ đựng đậu hũ.
“Ông ơi, cac anh trai có nhà không ông?" Cố Khanh Khanh đưa mắt nhìn chung quanh.
"Đi theo Tiểu Hùng ra sau núi đốn củi rồi."
Cố Thiết Chùy đón cháu ngồi xuống: "Ngồi xuống đi, ông nội đi pha cho các cháu ly trà, buổi tối ở nhà ông ăn cơm đoàn viên."
"Không ông ơi, cảm ơn ông nội." Cố Thanh Liệt nhẻn miệng cười toe toét: "Bọn cháu còn đi nhà ông nội nhỏ đưa đậu hũ, ngày mai lại đây chúc tết ông nội, ăn cơm."
Vợ Cố Thiết Chuy lấy đậu hũ ra, Sở Đại tiến lên đỡ lấy cái hộp gỗ: "Bà nội, cháu giúp bà."
Nói rồi tiếp cái chén, cẩn thận đổ đậu hũ vào, không làm đậu hũ vỡ.
Vợ của Cố Thiết Chuy híp mắt cười, hiền từ nói: "Đây là cháu rể của Cố gia đúng không? Ngày hôm qua bà có việc không ra cửa thôn tiếp cháu được, khó trách bảo bối cục cưng chúng ta thích như vậy, thì ra là thanh niên tuấn tú."
Sở Đại khẽ mỉm cười gật đầu.
Cố Khanh Khanh mi mắt cong cong: "Đúng không bà nội, ngài cảm thấy anh ấy đẹp hay là anh trai cháu đẹp?"
Vợ của Cố Thiết Chuy cười ha ha: "Đều đẹp, nhưng Khanh Khanh chúng ta đẹp nhất."
Cố Thanh Liệt bĩu môi.
Em gái hắn, đúng là nhìn coi được, chứ mà nói đẹp nhất Cố gia thì không.
Hắn Cố Thanh Liệt là cái dạng gì thì em gái chính là như vậy.
Hai người đi cạnh nhau người ta liền biết họ là anh em, còn Cố Xán Dương thì không giống mấy.
Ở nhà ông nội lớn nói chuyện một lúc bọn họ lại xách rổ đi mấy nhà nữa, ra ngoài thì chỉ còn mỗi giỏ mang đến nhà thanh niên trí thức và hai giỏ chứa đầy trứng gà trứng vịt.
Cố Thanh Liệt không theo chân mọi người: "Mọi người đi đến cuối thôn tiếp đi, anh đi hái tía tô, giờ này chắc Cẩu Thặng về tới rồi đấy."
"Được." Cố Khanh Khanh vẫy tay: "Anh đi đường cẩn thận coi chừng trứng vỡ."
“Biết rồi." Cố Thanh Liệt đi một hơi không quay đầu lại, biến mất ở ngã rẻ.
Cố Khanh Khanh nắm tay Sở Đại, hai người chậm rãi đi bộ dưới ánh chiều tà, thỉnh thoảng cô ngẩng đầu nhìn gương mặt người đàn ông.
Sở Đại đi được hai bước rồi lại dừng lại, nhét hết kẹo sữa vào trong tay cô.
Cố Khanh Khanh cười đến không thấy mắt, lột kẹo sữa ngọt ngào hỏi: "Anh trai, anh mỗi ngày không ăn kẹo sẽ chóng mặt sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-143.html.]
“Có đôi chút choáng." Sở Đại lôi kéo vợ đến ven đường không có cỏ, sợ sương trên cỏ làm ướp quần em ấy: "Trước kia ngất xỉu một lần, sau đó thành thói quen."
Mỗi lần cơm nước xong hoặc là nhàm chán thì cứ quen đút tay vào túi quần sờ sờ coi có kẹo không, cộng thêm gần đây không hút thuốc nên ăn kẹo tương đối nhiều.
Cố Khanh Khanh gật đầu: "Vậy giờ lên đảo làm sao bây giờ anh?"
“Người đưa vật tư đến sẽ mang cho anh." Tay phải Sở Đại xách rổ, tay phải đặt lên vai vợ, nhéo nhéo khuôn mặt tròn vo: "Đến lúc đó em muốn đặt mua cái gì thì viết danh sách trước, chờ bọn họ đưa vật tư đến sẽ giao cho thuyền viên, lần sau họ lại mang đến."
"Không có phiếu cũng được sao anh?"
“Ừm, không cần phiếu cũng có thể, chỉ cần số lượng không quá lớn, là những vật tư cơ bản là được." Đây là đãi ngộ đặc biệt dành cho quân nhân đóng trên đảo. Điều kiện trên đảo quá khắc nghiệt, quốc gia tận lực thỏa mãn nhu cầu sinh hoạt của bọn họ.
Cố Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy tùy quân cũng không phải khó khăn như mình vẫn tưởng, nghĩ đến con tôm ăn được ở quân khu Phương Nam, khoa tay múa chân: "Tới đảo rồi chúng ta có thể ăn hải sản thỏa thích đúng không?"
“Chỉ cần em nhặt được là được,” Sở Đại bật cười khi thấy vẻ mặt ham ăn như mèo con của em ấy: “Em trước tiên nên nghĩ xem, chúng ta ăn cơm nhà ăn hay là nấu cơm."
Cố Khanh Khanh nóng lòng muốn thử: "Em muốn tự mình nấu cơm, nghe nói có thể được phân nhà có nhà bếp độc lập, anh cảm thấy được không?"
“Được chứ, tại sao không.” Sở Đại cổ vũ vợ: "Khanh Khanh chúng ta thông minh như vậy, làm nhiều lần một chút là có thể thôi."
“Vậy thì anh ở nhà ăn cơm với em nha." Cố Khanh Khanh bỗng nhiên cảm thấy chồng mình thật tốt, so với Cẩu Đản khá hơn nhiều.
Sở Đại lắc đầu: "Em khả năng không dậy sớm nổi để nấu cơm cho anh ăn đâu, để anh ăn căn tin đi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Khanh Khanh hiểu ý anh ấy, còn muốn nói nữa đã bị Sở Đại đưa tay che miệng.
"Ngoan, tự mình ăn."
Cố Khanh Khanh: "..." Hừm.
Đến nhà thanh niên trí thức, Cố Khanh Khanh đẩy cửa đi vào, thấy mọi người đang ở trong sân làm sủi cảo. Cất tiếng gọi: Anh Mạnh Nam, anh Thừa Phong, giao thừa vui vẻ nha!"
“Giao thừa vui vẻ." Nhìn thấy người đến, Mạnh Nam hơi giật mình, vỗ vỗ bột mì trên tay, cười nói: “Hôm qua sau khi dọn ao cá, đổ lứa cá mới vào, nghe nói em về mà cũng không rảnh sang thăm, vốn tính tối đưa cho em ít sủi cảo, không nghĩ em qua đây trước rồi."
"Em mang đậu hũ cho mọi người nha, sáng sớm nay nhà em làm." Cố Khanh Khanh kéo Sở Đại qua: "Đây là chồng của em, Sở Đại."
Nói lời này đáy mắt không chút thẹn thùng, hào sảng, trên mặt ngập tràn hạnh phúc.
"Xin chào, tôi là Mạnh Nam."
“Vu Thừa Phong.”
Sở Đại mỉm cười bắt tay cùng bọn họ, Cố Khanh Khanh trực tiếp ngồi xuống trước bàn đá: "Chị Viên Viên, chị Diệp tử còn có anh Trương Thanh đâu?"
“Ở ruộng rau ở sân sau, Viên Viên nói muốn nhổ củ cải làm củ cải ti, để anh đi kêu cậu ấy. Nhìn thấy em cậu ấy chắc vui vẻ cả ngày cho xem.”