Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 142

Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:05:41
Lượt xem: 23

"Đúng vậy, những thanh niên trí thức từ thành phố về nông thôn, khi đó cũng ủ rủ, toàn dựa vào việc mượn công điểm đổi lương thực sống qua ngày, lúc đó tôi với bọn họ có chút thành kiến."

Cố Kim thẳng thắn thành khẩn thừa nhận sai lầm của bản thân: "Lúc ấy bọn họ vừa xuống nông thôn, còn chưa có thích ứng, có thanh niên trí thức khí hậu không quen. Sau đó một thời gian, đội sản xuất phân việc gì bọn họ đều có thể làm, không kém gì xã viên."

Cố Khanh Khanh nghe xong mới phát hiện mình trở về hai hôm rồi còn chưa qua gặp chị Viên Viên, mà cũng không thấy bọn họ lại đây xem TV.

“Cha, chiều con muốn mang đậu hũ sang chỗ nhà thanh niên trí thức."

"Được, vừa lúc con mang sang nhà các ông nội, con cùng các anh trai mang theo A Đại đi đi, đi cho biết nhà."

"Vâng cha!"

Bữa cơm phong phú miễn bàn, Cố Khanh Khanh ăn đến cái bụng no căng, ngồi trên bàn hàn huyên chốc lát, phụ dọn chén bát, rồi ai nấy về phòng nghỉ trưa.

Cố Khanh Khanh tựa vào vòng tay của Sở Đại, dựa cạnh nguồn nhiệt mà lăn qua lộn lại ngủ không được.

Anh cả hôm nay mang quần áo mới về cho cô còn có cái chăn lụa long phượng kia nữa, mồng 2 cô cùng cha mẹ về nhà bà ngoại chúc tết xong mồng 5 làm hôn sự, ở nhà vài hôm rồi đi tùy quân.

Mấy hôm nay tề tựu đông đủ, cả nhà náo nhiệt hẳn lên, vui quá cô không có cảm giác gì, bây giờ nghĩ đến nhiều năm không gặp được người nhà, trong lòng trống rỗng.

Phát hiện ra sự mất mát của vợ. Sở Đại nhẹ nhàng đưa bàn tay ra sau lưng vỗ vỗ, không bao lâu mí mắt trầm xuống, chìm vào giấc ngủ.

Sở Đại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng trong lồng ngực, ánh mắt thương yêu, trong lòng chua xót, nhìn ngắm vợ hồi lâu, nam nhân dựa đầu vào ván đầu giường, ngửa đầu, ánh mắt trầm lại không biết đang nghĩ đến cái gì.

Bọn họ rời giường là 2h30 chiều, Chử Chiêu giẫm xe đạp lên trấn trên đến nhà ga đón Cố Xán Dương. Cố Kim đi đại đội, hai ngày này phân cá, phân thịt, phân dầu đã tính toán xong cả rồi, chỉ chờ hắn cùng Tần Võ sang xem.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu không có gì sai sót, Toán Bàn có thể về nhà yên tâm ăn tết.

Là kế toán đại đội, một phân cần thiết rành mạch, bằng không tổn thất lợi ích tập thể.

Những người còn lại Cố gia khí thế ngất trời, Cố Thanh Liệt vớt về nhiều cá nhỏ, cần phải làm sạch ruột các, hắn cùng Cố Viện Triều, Cố Kiến Quốc mấy anh em ngồi quanh một vòng trên băng ghế nhỏ, cầm xiên tre đã rửa sạch để làm sạch ruột cả, động tác tay thường thường dừng lại, chỉ có cái miệng là nói mãi không ngừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-142.html.]

Ti vi trong phòng chính không ngừng phát ra âm thanh, mấy đứa nhỏ trong thôn ăn cơm xong không ngủ chạy đến bên này, nếu là đổi lại nhà người khác người lớn khẳng định ngăn lại, không cho chúng sang nhà người ta như đi chợ, bất quá Cố gia thì kệ đi.

Nhìn trong túi con cái nhà mình tràn đầy kẹo sữa, đậu phộng, hạt dưa là biết thái độ Cố gia là thế nào.

Sở Đại lại đang chặt củi trong sân, Cố Hùng không chịu ngồi yên, hơn nữa ăn tết cần dùng nhiều củi lửa, buổi tối trong phòng cần dùng than củi, hắn vác d.a.o chặt củi đi ra sau chỗ thanh niên trí thức.

Cố Khanh Khanh ở bên cạnh Sở Đại giúp nhặt củi đã chặt, chất ở ven tường.

“Khanh Khanh.” Trương Thúy Phân chia các phần đậu hũ đặt vào trong rổ: "Chờ anh trai làm xong cá thì các cháu đi đưa đậu hủ đi, đừng quên mang rổ về."

"Vâng bà nội, phần của thanh niên trí thức bà đừng có quên nha."

"Biết biết rồi."

Buổi chiều 3h30 chiều, Cố Thanh Liệt duỗi thẳng chân, ném cái thanh tre sang bên cạnh: "Cuối cùng cũng làm xong."

Hắn gân cổ hét vào trong nhà bếp: "Chú ba! Cá nhỏ nấu thế nào đây?"

“Xếp lên nồi chiên lên." Cố Tài ló nửa cái đầu ra: "Còn nhiều lắm, mấy anh em đi đưa đậu hũ về hái thêm ít tía tô, hai non chút, lá răng cưa nhiều cho thơm, buổi tối xào với tôm, nấu ốc đồng."

“Đến đây." Cố Thanh Liệt đi đến bếp lò, vùi tro xoa xoa tay, xoa các kẽ ngón tay, ngửi ngửi không còn mùi tanh nữa, rửa lại bằng nước, tùy tiện quẹt quẹt lên mông, đi đến bên cạnh Sở Đại: "Lão Sở, đừng chẻ củi nữa, chúng ta đi đưa đậu hũ, mang cậu đi nhận nhà thân thích."

Hai ngày nay Sở Đại rất siêng năng, việc gì cũng cướp làm, bị Cố Thanh Liệt lén chọc, lén cười nhạo vô số lần, đứng ở cửa Sở Uyên nhìn thấy con trai như vậy, bản thân nhớ lại lúc hắn hỏi cưới vợ.

Lúc ấy vợ hắn là thiên kim danh môn thế gia, cha vợ chướng mắt xuất thân của hắn, cuối cùng vợ vì chống đối cha mẹ, đi theo hắn chịu cực chịu khổ.

Nghĩ đến đây, hắn lặng lẽ quay người trở vào nhà.

Sở Đại lại đặt rìu vào trong góc, cầm lấy chén nước vợ rót cho, uống mấy ngụm.

“Thất thần làm gì, đi thôi." Hắn buông ly nước, dẫn đầu cầm giỏ đậu hủ đi.

Cố Thanh Liệt tặc lưỡi, xách rỗ đi theo, Cố Khanh Khanh cũng cầm rổ đi theo bọn họ.

Loading...