Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:05:39
Lượt xem: 23

Nơi đó chỗ Sở Uyên, hắn cùng Cố Thiết Trụ nheo mắt uống rượu, ngón tay bóc vỏ đậu phộng: "Chú à, cuộc sống nhàn nhã quá, cháu không muốn về quân khu nữa."

Cố Thiết Trụ uống rượu Mao Đài, chép chép miệng, dư vị còn nguyên trong miệng: "Cái này có là gì đâu, sau này ăn tết cháu cứ về đây, nhà chúng ta không có gì ngon chiêu đãi, được cái nhiều người nhiều náo nhiệt, Khanh Khanh cùng A Đại chuẩn bị đi trú đảo, cháu một mình ở Quân Khu cũng buồn."

“Vậy thì tốt quá." Sở Uyên trên người vẻ tiêu sái không kiềm chế được, kiêu ngạo đè nén mấy năm nay bại lộ ra ngoài, vung tay lên: "Chờ cháu nghỉ hưu về bên này dưỡng lão, cháu cũng không cần tên nhóc kia sinh cho cháu cháu trai, một mình tự tại là tốt rồi."

“Không được đâu." Cố Thiết Trụ vừa nghe thì đã nóng nảy: "Chú còn chờ ôm cháu gái, đến lúc đó cháu làm cha không giục A Đại, Cố gia chỉ có một bảo bối cục cưng là Khanh Khanh, chú cũng không dám thúc giục con bé."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Uyên là người truyền thống gia trưởng, trong xương cốt chủ nghĩa nam tử chủ nghĩa thật nặng, hắn trước kia trong nhà xác thật có quân quyền cần kế thừa, Sở Đại mới sinh ra không ít người gọi là thiếu soái, lúc đó hắn cảm thấy trong nhà cần thiết phải có một đứa con trai.

Bằng không không ai gánh vác trách nhiệm.

Cho đến hiện tại, Sở Đại có thể lập gia đình hắn đã phải cảm ơn ông bà tổ tiên Sở gia phù hộ, trước kia tên nhóc kia bộ dạng sống không ra sống, cả ngày bày bộ dạng muốn cả đời quang côn, đi Biên Quan chịu c.h.ế.t làm hắn chướng mắt, hắn còn nghĩ bản thân làm chuyện thiếu đạo đức cho nên Sở gia tuyệt hậu.

Còn đối với cô con dâu Cố Khanh Khanh thì, khá tốt, cho nên cười ha hả: "Cháu gái tốt, nếu là có cháu gái chẳng phải là bảo bối trong tay Cố gia cùng Sở gia? Mà cả con trai cũng không tồi, đừng giống cha nói là được, giống cha nó cháu sợ cháu sống không nổi đến lúc về hưu."

Thông gia hai người trò chuyện vui vẻ, rồi còn bàn nhau đặt tên cháu là gì, Sở Uyên nghe nào mấy cái tên: Nhị Nha, Lừa Cẩu mà nhảy dựng.

Mặc dù đã lớn tuổi còn là ông già quê mùa mà nhiều năm ông không còn nghe thấy nhiều danh xưng thế đặt cho con trai đâu, nhìn Cố Thiết Trụ khoa tay múa chân hỏi hắn tên nào tốt, Sở Uyên đông cứng người, nở nụ cười gượng gạo —

"... Thực ra không sinh cũng khá tốt, bọn nhỏ có chủ ý của bọn nhỏ, để tự hai đứa đi thôi chú."

Khóe miệng Cảnh Vệ Viên run run, thiếu chút không nhịn nổi.

Giữa trưa sân nhà Cố gia phủ đầy chăn mền phơi nắng, cả phòng có Cố Xán Dương cũng đã chuẩn bị tốt.

Cố gia người nhiều, nhớ năm đó đóng gạch bọn họ đóng nhiều. Đất nền được phân cũng lớn, xây nhà lên rộng rãi thoải mái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-141.html.]

Ngay cả khi Cố Khanh Khanh gả đi ra ngoài thì Cố gia vẫn giữ phòng lại cho con bé, chỉ là không phải căn phòng hiện tại.

Cố Kim dựa vào chiếc cối xay đá giữa sân, cùng người nhà nói về kế hoạch của mình: "Năm sau con tính thiêu gò gạch, để Mạnh thanh niên trí thức thử xem có thể làm được xi măng không, kế hoạch năm năm sau con muốn toàn bộ đội sản xuất chúng ta đều được ở nhà hai tầng gạch đỏ, bên ngoài quét vôi sơn màu, đường xá cũng dùng xi măng làm đường cứng."

Hai ngày trước, khi quyết toán cuối năm, hắn đã đứng trước toàn bộ xã viên, các thôn dân nghe lời hắn nói tin tưởng tràn đầy, sôi nổi nhiệt tình, thái độ ai cũng là chỉ cần hắn lên tiếng, toàn thôn sẽ dùng sức làm!

Cố Kim mới nhậm chức được hơn 4 tháng, mọi người có thể thấy được thành quả mà hắn đạt được, năm nay phân tiền, thịt, dầu nhiều hơn mọi năm, thậm chí bà mối đội sản xuất khác hỏi thăm sang bên này có thanh niên nào chưa vợ, muốn cưới vợ tiêu chuẩn thế nào?

Thấy được lợi ích thực tế cho nên trong lòng càng nóng.

Cố gia nghe xong, Cố Thiết Trụ dẫn đầu lên tiếng: "Cho dù là thiêu lò gạch hay làm xi măng, người Cố gia tuyệt không kéo chân sau của con. Con trai con cứ mạnh dạn mà làm, cha mẹ, anh em, cháu trai đều ở phía sau chống, con không được phụ tín nhiệm của mọi người, không làm thất vọng cái nhiệm vụ đội trưởng được trao, mang đội sản xuất càng ngày càng tốt."

Nói xong mắt Cố Thiết Trụ ươn ướt, vốn dĩ ông cho rằng thế hệ mình sẽ không nhìn thấy được điện đâu, kết quả giờ đâu chỉ điện, cả TV, máy giặt tủ lạnh đều thấy đều dùng đến, cả cái nhà xí cũng có đèn, trước kia ai dám nghĩ đến?

Trước kia dùng cái đèn dầu, tiếc tiền dùng đến đen cả tim.

Cố Kim khờ khạo cười: "Vậy được, con có thể làm được đều nhờ các em trai, cháu trai giúp đỡ. Không phải em hai, em tư, còn có A Hùng, Kiến Quốc, Viện Triều dẫn đầu đi làm, mấy thôn dân cũng không sảng khoái mà cùng con đi sửa đê."

Sông lớn sông nhỏ, đào đập chứa nước, dọn đá đều là những việc khổ, việc nặng tốn sức nhất. Toàn thôn thanh niên trai tráng đi là hai ba tháng, may mắn người Cố gia ăn khổ mà lớn, là cậy cái sức khỏe dẫn đầu làm, bằng không nhất định sẽ có người nhân cơ hội nháo lên đòi bãi công.

Tuy nói Cố gia có một bảo bối cháu gái, nhưng sau lưng là mấy chục thanh niên chống lưng cho em gái.

Sở Uyên bị bầu không khí vui vẻ này lây nhiễm, chẳng trách cuộc sống của nhà họ Cố càng ngày càng sung túc. Trong nhà hòa thuận không có người xấu xa, đây là phúc khí lớn nhất.

Suy nghĩ một chút, hắn chậm rãi lên tiếng hỏi: "Thông gia, nghe ông nói thanh niên trí thức trong đội biết làm xi măng sao?"

Cố Kim gật gật, rồi lại lắc lắc: "Bọn họ nói là thử xem, mấy thanh niên đều là sinh viên, đầu óc tốt lắm. Đợt này trồng dược liệu, trồng cây bông, cây công nghiệp ít nhiều do bọn họ dốc lòng chăm sóc, còn có ao cá rồi trừ sâu bệnh, rất giỏi."

Sở Uyên nghe xong, không khỏi gật đầu thở dài: "Những thanh niên trí thức khác xuống nông thôn tìm mọi cách trở về thành, đội sản xuất này thanh niên trí thức bỏ công bỏ sức cho đội sản xuất."

Loading...