Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 140
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:05:37
Lượt xem: 29
Hai anh em cãi nhau cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, chỉ cần Cố Xán Dương không có ở đây, miệng Cố Thanh Liệt sẽ y như s.ú.n.g liên thanh, không ngừng lảm nhảm, những người còn lại trong nhà họ Cố coi như không nghe thấy là được, tiếp tục cùng Sở Uyên trò chuyện.
Bữa ăn này ăn đến hơn 8h, ba cô con dâu Cố gia thu dọn chén bát, Cố Tài bắt đầu chuẩn bị các món ăn cho bữa trưa và bữa tối, Hàn Liên Tâm và Trương Vũ Tình giúp gói sủi cảo, Trương Thúy Phân chỉ huy mấy cháu trai nối điện cho tủ lạnh cùng máy giặt, mình cùng Thời Như Sương mang vỏ chăn đi giặt.
9h, bên ngoài nắng chói chang, nơi nơi ấm áp thanh bình.
Trẻ con trong thôn chạy đến xem TV, TV đã được dời vào trong nhà chính, Cố Ngân làm rất nhiều ghế nhỏ, đủ ngồi, Cố Khanh Khanh đặt một đĩa kẹo và hạt dưa để trên bàn nhỏ cho đám nhóc ăn.
Cô cười tủm tỉm hỏi một thằng bé chín tuổi béo mum múp: “Tiểu Cách, chị của em đâu rồi?”
Triệu Cách vừa cắn kẹo đậu phộng, vui vẻ lắc lư đôi chân nhỏ: "Đang ở nhà chuẩn bị mấy món ăn ngày tết với mẹ em, chị Khanh Khanh, chị tránh ra một chút được không, che hết TV của em rồi."
Cố Khanh Khanh vươn tay nhéo nhéo mặt của cậu nhóc to béo nhà Tiền Quế Hoa, tức giận đi đến bên cạnh: "Lâu ơi là lâu không gặp chị, không nhớ chị à, về sau không chơi với em nữa."
"Chị đã gả chồng rồi! Sau này chị sinh con chơi với con." Triệu Cách nhoi nhoi cái đầu: "Chị Khanh Khanh, chị tranh thủ chút, mẹ em nói là, Cố gia hương khói tốt, vượng nhân khẩu lắm!"
Cố Khanh Khanh đỏ mặt, cô không biết thím Triệu đã nói gì với em trai Tiểu Cách này nữa, cô lùi về sau không muốn chơi với mấy nhóc tì này nữa, vừa lúc đụng vào lòng n.g.ự.c của người đàn ông.
“Sao vậy em?” Sở Đại xoa xoa lỗ tai đỏ bừng của vợ: "Lạnh sao? Đi phơi nắng đi."
Cố Khanh Khanh lấy một viên thỏ trắng trong đĩa, bóc ra cho vào miệng Sở Đại: "Không sao cả, chúng ta đi phơi nắng đi."
Nói xong ôm cánh tay chồng ra ngoài.
Sở Đại nhướng mày, thấy ánh mắt em ấy tránh mình, nhai nhai viên kẹo sữa, lắc đầu cười khẽ.
Cố Ngân gọt củ năng xong lại đến ôm cái bào bào mịn khúc gỗ, trong tay cầm một sợi dây làm bằng bông dài, dính mực, đo lên khối gỗ, lưu lại dấu vết rõ ràng.
“Chú hai, chú định làm gì cho cháu vậy?” Cố Khanh Khanh ngồi xổm bên cạnh chú hai phơi nắng, thuận tiện gom hết những vụn gỗ đã bào ra, lát nữa mang vào bếp nhóm bếp.
“Cái khối gỗ này làm giường, còn có mấy cây gỗ khác làm tủ quần áo, giá rửa mặt cùng cái bàn." Cố Ngân khó có được một lần mở miệng nói dài một hơi như vậy.
Cố Khanh Khanh buồn so: "Cảm ơn chú hai! Cơ mà con đi Trú Đảo, có mang theo được đâu."
Sở Đại đang giúp Cố Ngân đỡ khối gỗ lên: "Của hồi môn của em có thể để ở đại viện quân nhân, đến lúc đó nhờ lão Chử hỗ trợ đem giường cùng tủ dịch chuyển đến nhà khác, những món này đặt ở phòng chúng ta."
“Thật tốt quá!" Cố Khanh Khanh kéo cái ghế nhỏ lót dưới mông: "Đến lúc đó chúng ta đi đảo còn phải qua quân khu phương nam sao anh?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-140.html.]
“Chúng ta phải lên tàu từ bến tàu do quân khu điều động." Sở Đại đưa cái cưa cho Cố Ngân: "Đến lúc đó chúng ta còn phải trở về một chuyến, anh muốn mang thêm ít quần áo, còn phải về nhận lệnh của quân khu."
Cố Khanh Khanh gật đầu, có cái cô hiểu có cái không, những chuyện liên quan đến quân sự cô không hỏi sâu vào.
Nhìn trên bàn đá cha chồng cùng ông nội ngồi uống rượu phơi nắng, ăn đậu phộng, trong lòng mềm mại, xách giỏ nhỏ đi vào phòng bếp.
Cố Tài băm thịt, trộn với củ năng, thêm chút hành rồi thêm khoai lang đỏ, dầu muối, cho thịt vào lòng bàn tay, bóp lên thả vào trong chảo dầu.
Cố Khanh Khanh đợi ở bên cạnh không chịu đi đâu, Hàn Liên Tâm cán bột sủi cảo, Trương Vũ Tình thì bao sủi cảo.
Thấy Cố Khanh Khanh nhìn mình như vậy, hai chị em cùng nhau trêu: "Khanh Khanh nhà chúng ta là đói rồi sao? Không phải mới ăn cơm xong sao?"
“Đây là thèm thịt, chú ba làm thịt viên là ngon nhất đấy." Trương Vũ Tình cười tủm tỉm: "Ngày hôm qua em trở về đã cắt thịt, mẹ còn đi cung tiêu xã cắt thêm thịt, hôm nay đội sản xuất lại g.i.ế.c heo lại phân thịt nữa, cộng lại chừng 20 cân thịt, tết năm nay mỗi ngày ăn thịt đều không thành vấn đề."
"Cũng không thể mỗi ngày đều ăn." Cố Tài mở miệng tiếp lời: "Còn phải lưu lại một ít để làm hôn sự cho Khanh Khanh."
Cố Khanh Khanh lúc này mới nhớ ra, mấy ngày nữa thôi cô sẽ bày tiệc rượu.
Có chút đắc ý dạt dào: "Chú ba, toàn bộ thôn Đại Truân Tử chắc chỉ có cháu làm hôn sự là có đầu bếp tiệm cơm quốc doanh nấu ăn thôi, đúng không?"
“Đừng nói ở thôn chúng ta, cả đại đội sản xuất vô địch cùng mấy đội sản xuất bên cạnh, cháu là người đầu tiên." Hai chú cháu kẻ xướng người họa tự khen mình.
“Các người Cố gia có tật xấu gì đây? Cùng nhau khác lác thổi phồng à." Hàn Liên Tâm liếc nhìn ra ngoài cửa: "Tiểu Sở đứa nhỏ kia đang cưa gỗ với chú hai kìa, đứa nhỏ này tính tình trầm ổn thật đấy."
Chồng cô là người có đánh mấy gậy cũng không buồn rên một tiếng, bình thường chẳng ai thích thò gần lại hắn, mấy đứa nhỏ Cố gia đều thuộc tuýp người nhiều lời.
Đôi khi nói chuyện mà không đáp lấy một câu, người ta làm sao mà nói tiếp được.
“Đúng vậy, đứa trẻ này là một đứa nhỏ trầm ổn." Cái này Trương Vũ Tình đồng tình.
Trong sân, Trương Thúy Phân đặt tay lên máy giặt, nhìn máy giặt quay cuồng, bọt khí phần phật nổi lên, bà quay sang nói chuyện với con dâu lớn: "Con nhìn cái này xem máy chạy có phí điện không?"
Thời Như Sương mỉm cười: "Mẹ, kệ nó có tốn điện không, mẹ nguyện ý giặt tay hay là để nó giặt."
Vân Mộng Hạ Vũ
Đương nhiên, Trương Thúy Phân không chút do dự: "Đồ mùa đông quá dày, vò không nổi, máy giặt tốt hơn chứ."
"Thì đấy, mẹ đừng lo lắng nữa."