Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 138
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:05:10
Lượt xem: 22
Lúc Cố Khanh Khanh đang ngủ ngon lành, Sở Đại nhẹ nhàng kéo tay vợ ra, nhanh nhẹn rời giường mặc quần áo, lúc ra ngoài cố gắng tận lực không phát ra âm thanh.
“A Đại, tối qua ngủ thế nào? Có quen không con?" Thời Như Sương lấy cho con rể cái cốc và bàn chải đánh răng.
“Mẹ, con quen rồi, mẹ để con tự mình làm." Thấy Thời Như Sương đang giúp hắn lấy nước, Sở Đại bước đến tiếp nhận cái cốc đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thời Như Sương cũng không đoạt với con rể, trong nhà có một thanh niên đẹp trai, nhìn thế nào cũng hài lòng, chiều Xán Dương cũng trở về, cả một nhà đoàn viên náo nhiệt.
Lần sau gặp nhau có lẽ là một đến hai năm, cô phải nắm chặt thời gian thúc giục hai đứa con trai cưới vợ.
"Khanh Khanh đứa nhỏ này thích ngủ nướng, không nghe thấy mùi thơm của cơm sẽ không chịu dậy, về sau con đợi con bé làm bữa sáng sợ là khó nha." Nói xong lời này cô nhìn chằm chằm biểu tình của Sở Đại.
Sở Đại nhớ nồi canh xương vợ nấu khi đó, nào dám để em ấy nấu bữa sáng đâu: "Bộ đội có nhà ăn, con mỗi ngày mang về cho em ấy là được ạ."
Cố Thanh Liệt xách cái thùng theo ra tới, cáo trạng: "Mẹ à, con nói mẹ nghe này, Khanh Khanh ở Binh Đoàn mỗi ngày ngủ đến mặt trời lên cao thật cao mới chịu dậy, con đi huấn luyện về sớm còn phải đi nhà ăn múc cơm trở về cho nó, vậy mà Cẩu Thặng nói con nuôi con bé gầy nhom."
Đứa con trai thứ hai này nói chuyện ríu rít như sấm sét vậy, Thời Như Sương lỗ tai đau quá, đi vào phòng bếp: "Mẹ phải làm cơm, các con thu lồng sắt xong nhanh trở về, buổi sáng có tào phớ ăn."
“Vâng!” Cố Thanh Liệt lúc này rất vui vẻ, thấy Sở Đại rửa mặt xong cũng xách theo cái thùng: "Cậu cũng đi?"
“Đi mò thêm một ít ốc, tối hôm qua không mò được bao nhiêu." Sở Đại tay đáp lên vai Thanh Liệt: "Đi thôi anh trai."
Khóe miệng Cố Thanh Liệt cười toe toét, vẫn luôn không dừng lại.
Sở Uyên đã sớm tỉnh, thói quen của quân nhân đã khắc sâu vào xương cốt, tỉnh lại tuyệt không nằm trên giường một khắc, rửa mặt xong mang theo cảnh vệ viên đi dạo quanh thôn.
Nghe ông thông gia nói trong thôn trồng rất nhiều dược liệu: Bạch Chỉ, Hoàng Kỳ, Thiên Ma, Đương Quy, Đảng Sâm linh tinh, hắn gấp không chờ nổi muốn đi xem.
Đất ở đầu thôn màu mỡ, Sở Uyên mang theo Cảnh Vệ Viên ngồi chỗ này, sờ chỗ này động chỗ kia, miệng không ngừng cảm khái: "Ông thông gia thật dám làm, khai khẩn đất hoang trồng dược liệu bán cho quầy dược liệu, nâng cao kinh tế, gia tăng sản xuất tập thể. Phù hợp với chính sách cùng lợi ích của bá tánh, không được, chờ lần này trở về tôi phải nói với Thủ Trưởng về tình huống nông thôn hiện tại, ngài ấy cả đời vì nước vì dân, biết đến sẽ vui vẻ lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-138.html.]
Cảnh vệ viên bên cạnh gật đầu: "Nghe trong thôn các đồng chí bảo Cố gia đi đầu mang tráng niên trong nhà lên núi dọn đá tu đê, đào đập chứa nước, cùng đội sản xuất Hồng Kỳ cùng nhau làm một trạm phát điện, hiện tại các đội sản xuất xung quanh đều được thông điện."
Các đội sản xuất ở nơi khác dù tốt đến đâu mỗi nhà mỗi hộ chỉ kéo một cái bóng đèn, đội sản xuất bọn họ toàn diện mở điện, cả nhà xí cũng treo cái đèn.
Có thể thấy, đội sản xuất bất khả chiến bại quả thực đã dựa vào kinh tế tập thể làm giàu, các thôn dân sáng sớm tinh thần phấn chấn cười rạng rỡ chào hỏi nhau, trong sân còn treo mấy miếng thịt hong khô.
Sở Đại cùng Cố Thanh Liệt đi ngang qua, Cố Thanh Liệt thần kinh thô, lớn tiếng gọi: "Cha ơi, anh Hủ."
Còn Sở Đại bước nhanh đi qua Sở Uyên, hai cha con nhìn nhau một cái, coi như không thấy đối phương.
Sở Uyên giận sôi máu, vẫn là Thanh Liệt lễ phép, cao ráo đáng yêu, y như con dâu hắn, hai anh em biết nói ngọt dỗ người.
Cố Thanh Liệt nhảy nhót đuổi theo Sở Đại: "Đi nhanh vậy làm gì? Đằng sau làm gì có chó?"
“Cứ nhắc mãi cái này đúng không?" Sở Đại liếc xéo hắn, lạnh nhạt: "Cậu cũng không phải không có nhược điểm chỗ tớ đâu, Cố Bài Trường."
Cố Thanh Liệt rụt cổ: "Em rể, chúng ta nhanh thu lồng sắt đi nè, về nhà ăn tào phớ, lạnh rồi không ăn được nữa, đúng rồi chỗ các cậu chắc có thêm đường trắng đi? Lão Dư năm trước ở Binh Đoàn làm một nồi, làm tào phớ mặn, rồi thêm cải bẹ nước tương, tớ ăn thiếu chút nuốt không nổi."
“Giống nhau.” Sở Đại vươn tay áo vén lên, lộ ra nửa cánh tay trắng nõn cùng xương cổ tay mảnh khảnh: "Cậu đi thu lồng một mình đi, đừng động tớ."
“Biết." Cố Thanh Liệt tìm được cái lồng tối hôm qua anh Cố Hùng thả ở bờ sông, còn lấy cỏ phủ lên, hắn dùng sức kéo lên.
Hắn ăn nhiều, sức lực cũng lớn, đem lồng sắt kéo lên, một lồng đầy tôm cá, mặt mày hớn hở: "Ai nha, đám cá này có thể chiên được hai mâm cá chiên giòn."
Đừng nhìn con cá này nhỏ xíu, chỉ lớn bằng ngón tay, bù cái không có vảy không có xương, rán lên nhắm rượu là bá cháy,
Con tôm so với đợt Trung Thu Cố Khanh Khanh vớt lớn hơn một chút, có thể trong khoảng thời gian này người trong thôn bận quá, thanh niên trai tráng bận gánh đá tu đê, người lớn tuổi phụ nữ ở nhà trồng rau trồng dược liệu cây bông, trẻ con buổi sáng đi học, buổi chiều còn phải đi cắt cỏ nuôi heo, không ai có thời gian rảnh rỗi mà xuống sông bắt cá tôm.
Mấy ngày nay cuối cùng cũng được rảnh rỗi, thôn xóm bận bịu chia thịt lợn chia cá, trong nhà đủ thịt ăn, lương thực sung túc, cho dù trẻ con ham chơi cũng không muốn lại đây xuống sông cho lạnh người.
Cố Thanh Liệt rất hài lòng với chiến lợi phẩm ngày hôm nay, cả một thùng lớn hầu như không có nước, mà có muốn thêm nước cũng thêm không được.