Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 137
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:05:08
Lượt xem: 24
“Ngày mai sáng sớm anh đi vớt cho em." Sở Đại một tay xách thùng, một tay cầm tay vợ, buồn cười: "Vì miếng ăn mà nửa đêm làm bản thân đông lạnh không đáng giá, mau về nhà nghỉ ngơi thôi."
Cố Khanh Khanh dựa gần sát anh ấy, cơ hồ đem toàn bộ trọng lượng đè lên người anh ấy, đôi mắt đen láy xoay chuyển: "Vậy anh buổi tối ngủ với em!"
Sở Đại bước chân hơi dừng lại, bất đắc dĩ lắc đầu: "Được."
Cả đường về Cố Khanh Khanh ríu rít nói không ngừng, Sở Đại yên bình nghe, lâu lâu gật gật đầu phụ họa hai câu, về đến sân nhà Cố gia, thôn dân tập trung tinh thần xem phim ngon lành, Sở Uyên ở bên còn kể chuyện cũ đánh giặc, nhìn tổng thể vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Sở Đại đi theo Cố Khanh Khanh đem ốc vào phòng bếp, cũng được non nửa thùng, giờ ngâm cho phun bùn, đến mai là có thể xào ăn.
Thời Như Sương không xem TV, ở trong nhà dẫm máy may, mang mảnh vải đỏ Trương Vũ Tình mang về cắt may thành áo cưới, hiện tại có đèn không có hỏng mắt.
Trương Thúy Phân đang nói chuyện với một bà cụ về chuyện tủ lạnh cùng máy giặt: "Ngày mai ăn tết, vừa lúc chăn cùng quần áo giặt sạch sẽ phơi lên, Cố gia người quá nhiều, giặt đồ tốn bao nhiêu công sức, hiện tại có máy giặt a, ném vào đổ thêm xô nước là tự nó giặt sạch."
"Chị dâu à, chị có phúc thật đấy, về sau không cần tay không giặt đồ nữa."
"Không phải sao, cháu gái người ta gả cho con trai Tư Lệnh quân khu, quân nhân bình thường mấy chục đồng tiền trợ cấp, Tư Lệnh chắc cả trăm nhỉ?"
Dù hiện tại công điểm nhiều hơn trước nhưng đối với tiền không dám tưởng quá nhiều.
Làm Tư Lệnh quân khu, tiền trợ cấp Sở Uyên mỗi tháng hơn 300 đồng, phiếu gạo phiếu vải không cần phải nói, trước kia là toàn bộ trợ cấp cho nhà anh em, nếu mà tiết kiệm tồn lại, còn cần đi Chử gia mượn?
Cố Thiết Trụ cũng trò chuyện thoải mái với các ông bạn già, cười đến ra nếp gấp, hôm nay người Cố gia nở mày nở mặt.
Ti vi, tủ lạnh, máy giặt, nhà ai có một kiện thôi đủ để khoe khoang hơn nửa năm, thông gia bọn họ một lần đặt mua đủ hết cho bọn họ.
Nghe tiếng cười bên ngoài haha, Cố Khanh Khanh nhấc ấm đun nước trên bếp đổ một nửa ấm nước vào cái gáo.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Được rồi.” Sở Đại ý bảo đủ rồi. Hắn cầm cái gáo ra ngoài giếng thêm nước vào, nước ở trong bếp do lấy để thả cả, nước rất tanh.
Thả khăn lông vào, vắt nước đưa cho Cố Khanh Khanh lau mặt, sau đó mình cũng tùy tiện giặt khăn lâu qua rồi đi theo Cố Khanh Khanh trở về phòng.
Buổi chiều ngủ trong phòng em ấy đã quen với bài trí nơi này.
Căn phòng không lớn, đặt một cái giường gỗ 1,5m, một cái tủ quần áo, một cái bàn hai ghế dựa, cửa sổ bằng gỗ được dán lớp màn trong suốt, trên bức tường kê giường là báo chí ố vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-137.html.]
Cố Khanh Khanh cởi quần áo bò lên giường, nằm nghiêng người, kéo cái tấm chăn bông xanh lam đắp lên người, ánh mắt nhìn người đàn ông đang đứng ngốc ở bên mép giường.
Sở Đại bị ánh mắt này nhìn đến khí huyết dâng trào, thở dài cởi áo khoác nỉ, thay đổi bộ đồ vải bông, leo vào giường.
Cố Khanh Khanh vòng tay qua eo anh, gối đầu lên tấm lưng rộng lớn của anh: "Anh ơi, anh có quen chưa?"
Cả ngày hôm nay em ấy hỏi rất nhiều câu này, Sở Đại xốc chăn nghiêng người ôm vợ vào lòng: "Quen chứ, nếu không phải đi đảo Bạch Sa, anh muốn ở đây cả đời."
Cố Khanh Khanh giật giật khóe miệng: "Vậy có phải thành ở rễ hay không?"
Sở Đại nhướng mày, không biết cái đầu nhỏ này cả ngày suy nghĩ cái gì.
Cố Khanh Khanh còn tưởng anh ấy không hiểu giải thích: "Chính là ở rể ấy, cơ mà thôn em chưa có ai ở rể cả?"
Sở Đại cười: "Vậy em biết ở rể là sao không?"
"Đội sản xuất cách vách Hồng Kỳ có nha, bất quá cái ông chú kia ham ăn biếng làm, toàn là dựa vào vợ nuôi."
Nói xong cô dụi đầu vào lồng n.g.ự.c người đàn ông: "Anh trai không giống đâu, anh trai cái gì cũng biết, em phải dựa vào anh nuôi nha."
Sở Đại chống khuỷu tay trái lên giường tựa đầu, cúi đầu nhìn cô gái trong tay, cười: "Nhanh ngủ đi, đừng sờ loạn."
Cố Khanh Khanh chớp chớp đôi mắt to tròn, lắng nghe tiếng cười bên ngoài, đầu nhỏ trong lòng n.g.ự.c Sở Đại cọ cọ: "Ngủ không được làm sao bây giờ, anh trai, nếu không anh kể em nghe đảo Bạch Sa trông như thế nào?"
Sở Đại không nghĩ đột nhiên em ấy hỏi câu này, suy nghĩ một chút, kể hết cho em ấy nghe những tư liệu về đảo Bạch Sa hắn tìm hiểu được: "Đảo Bạch Sa nằm ở quân khu phía đông nam, không tiếp giáp với đất liền, ngồi thuyền ra đảo mất 7,8 tiếng đồng hồ."
“Xa như vậy ạ?" Cố Khanh Khanh tìm một vị trí thoải mái, đưa tay thăm dò vào vạt áo, vuốt ve vết sẹo trên eo lẩm bẩm.
Sở Đại "ừm" một tiếng, tiếp tục nói: "Hòn đảo dài 45 km, rộng 38 km, xung quanh là 145 hòn đảo lớn nhỏ.”
Giọng nói của nam nhân trầm thấp, Cố Khanh Khanh mơ màng sắp ngủ.
Đầu dựa vào n.g.ự.c Sở Đại, tay vuốt ve vết sẹo rồi từ từ đi xuống, mỹ mãn rồi nằm trong lồng n.g.ự.c Sở Đại ngủ rồi.
Sở Đại cúi đầu hôn lên trán vợ, đắp chăn kín cũng ôm vợ ngủ.
Ngày hôm sau, trời tờ mờ sáng, ba cô con dâu Cố gia theo Trương Thúy Phân xuống phòng bếp nhóm lửa nấu cơm, Cố Hùng và Cố Viện Triều đẩy cối xay đá lớn trong sân, còn Chử Chiêu cầm cái gáo múc đậu nành đã ngâm đổ vào.