Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 136
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:05:06
Lượt xem: 22
Sở Đại ngượng ngùng sờ sờ mũi, đảo cũng gọi là thành thật đáp: "Có chút."
Cố Thanh Liệt tiếng cười càng thêm kiêu ngạo, Cố Khanh Khanh cũng nhịn cười không nổi.
Thời Như Sương từ trong bếp bưng ra đậu phộng rang cùng hạt bí đỏ rang mang ra cho thôn dân vừa nhâm nhi vừa xem TV, thả một ít vào túi con gái: "Trời lạnh thế này còn xách cái thùng, lại muốn đi sờ ốc đồng?"
"Vâng."
“Đi mang ủng đi, mùa lạnh nước lạnh, chân lạnh tê rần đó con gái." Thời Như Sương bất đắc dĩ, con gái tính tình không làm cô bớt lo được, cái gì cũng phải trộn lẫn vào trong.
“Mẹ yên tâm." Cố Khanh Khanh nắm lấy cánh tay của Sở Đại hướng Thời Như Sương làm nũng: "Có các anh trai con không cần xuống nước nha, con chỉ ở trên nhìn nhìn, giúp đỡ cầm cái thùng thôi."
“Cũng không tệ lắm, vậy các con đi chơi đi, vừa lúc mang Tiểu Sở đi dạo quanh thôn." Thời Như Sương không nói thêm nữa.
"Được rồi ~" Cố Khanh Khanh nháy mắt với Cố Thanh Liệt và Cố Hùng, hai anh em hiểu ý, lôi kéo Chử Chiêu bên cạnh cùng Cố Bảo cầm lưới hướng cửa thôn mà đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trong sân nhà Cố gia náo nhiệt đông nghẹt người, ngồi không được có người đứng xem TV. Cố Khanh Khanh chen chen không ra nổi cửa, buộc lòng từ sân sau vòng đường nhỏ đi đến cửa thôn.
Trong cơn gió lạnh trời về đêm, Cố Khanh Khanh rụt đầu trong cái khăn quàng cổ màu đỏ mà Tôn Thục Phân đan cho, thấy nam nhân bên cạnh thân mình thẳng tắp lộ cái cổ áo trắng nõn bên ngoài, cô duỗi tay kéo kéo cổ áo anh ấy.
"Anh không lạnh sao, anh trai?"
Sở Đại lắc đầu: "Không lạnh."
“Em không quan tâm anh trai ruột của em chút nào." Cố Thanh Liệt tay phải xách thùng, tay trái đáp ở trên vai Chử Chiêu: "Biên Thành bên kia lạnh hơn nhiều Diêm Thành bên này, bên kia bình thường huấn luyện còn không mặc áo khoác đâu, nào có kiều khí như vậy đâu."
Cố Khanh Khanh trừng mắt nhìn hắn: "Anh da dày thịt béo đừng có bao trùm anh ấy vào."
Cố Thanh Liệt lắc đầu: "Lão Chữ, thấy em gái tớ khuỷu tay chỉa ra ngoài như thế nào đi?"
“Hiện tại lão Sở là người nhà, cậu mới là người ngoài. Phải hiểu rõ vị trí của mình chứ, anh rể." Chử Chiêu cười tủm tỉm mà cùng Cố Thanh Liệt kẻ xướng người họa.
“Thôi được rồi." Sở Đại liếc nhìn bọn họ: "Đừng có diễn tuồng như trên TV nữa, vừa rồi sao không chui ra từ màn hình TV ra đi?"
Chử Chiêu tạc lưỡi: "Trước kia trêu chọc cậu không thấy cậu phản ứng, giờ có vợ rồi không giống nha."
“Này này này, bước sang bên một bước, cho anh đi." Cố Hùng cầm trong tay cái lồng sắt dài: "Anh đem cái này thả xuống sông trước, ngày mai đi vớt lên hẳn có không ít tôm cá."
"Vẫn là anh cả thông minh." Cố Khanh Khanh giơ ngón cái: "Không giống Cẩu Đản chỉ biết moi moi trong bùn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-136.html.]
“Cái đó gọi là bắt chạch.” Đi được mười phút thì đến cổng thôn, Cố Thanh Liệt xắn quần đi chân đất xuống ruộng: "Lão Chử, chú nhỏ, chúng ta đi bắt cá chạch, lão Sở cậu ở bên kia mò ốc đi, bên con mương sát bờ ruộng có không ít đâu, không cần xuống ruộng."
Cố Thanh Liệt an bài thỏa đáng, Cố Bảo vốn tính toán ở bên bờ ruộng mò ốc đồng, hiện tại đành phải giao việc đó cho cháu rể, mình phải xách thùng bò xuống dưới ruộng ——
"Thanh Liệt, lạnh quá à, chú nhỏ ở chỗ này xách thùng cho cháu nha, có cá chạch thì ném vào đây."
“Được rồi.” Cố Thanh Liệt ra hiệu, cùng Chử Chiêu bắt đầu so bắt cá chạch, Cố Hùng ra bờ sông thả lồng sắt chờ sáng mai thu hoạch.
Xem bên này giống như không có chỗ yêu cầu mình, Cố Hùng nói với em gái: "Khanh Khanh à, anh về nhà xem TV, mọi người sớm chút trở về, ngày mai còn phải dậy sớm chuẩn bị ăn tết, bận rộn lắm đấy!"
“Vâng, anh trai yên tâm, một tiếng sau chúng em trở về." Cố Khanh Khanh phất phất tay.
Cố Hùng sốt ruột về nhà xem TV, người mau chóng biến mất không còn dấu vết.
Mùa đông ánh trăng không được tốt, ánh sáng mờ ảo, Sở Đại ở bờ ruộng mò ốc, chộp một cái là chuẩn, ốc đồng lộc cộc vào trong thùng.
Cố Khanh Khanh không cầm cái gì, tay trai nhét trong túi áo, tay phải kéo tay Sở Đại.
“Anh ơi, anh có thấy đường không?” Cô nhìn xuống, con mương đen sì sì, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.
“Tùy tiện tóm, dựa vào cảm giác." Sở Đại thấy vợ hít hít cái mũi: "Lạnh không em?"
"Còn tốt." Cố Khanh Khanh cười toe toét: "Em chịu lạnh tốt."
Sở Đại không nhịn được mà bật cười.
“Oa, tớ bắt được rồi!” Cố Thanh Liệt tay đầy bùn, một con chạch trơn trượt không ngừng vặn vẹo trong tay, quay sang khoe khoang với Chử Chiêu.
“Tớ cũng đã bắt được một con rồi đây." Ngón tay Chử Chiêu thọc xuống dưới bùn bắt lấy một con cá chạch to chừng ngón tay.
“Ném đi, ném vào đây." Cố Bảo hướng cái thùng về phía bọn họ.
Cố Thanh Liệt và Chử Chiêu đầy tinh thần cong eo tìm cá.
“A chu ~” Cố Khanh Khanh hắt hơi một cái, Sở Đại buông thùng gỗ, cầm tay vợ, lạnh quá lạnh.
“Không mò nữa, đi trở về." Sở Đại nói với mấy người ngoài ruộng: "Tớ đưa Khanh Khanh về trước, mọi người về sớm chút ha."
Cố Thanh Liệt xua xua tay ý bảo bọn họ chạy nhanh đi đi.
Lúc đi Cố Khanh Khanh còn lưu luyến, nhỏ giọng nói thầm: "Cơ mà ngày mai em muốn ăn ốc đồng xào tía tô."