Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 135
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:05:04
Lượt xem: 34
“Đi đi.” Trương Thúy Phân lắc đầu, con cả này ban ngày không rời tay khỏi xe đạp, chạng vạng bắt đầu mò mẫm TV.
Cố Bảo cũng đi theo: "Cha mẹ, con cũng ăn xong rồi, mọi người ăn từ từ ha."
Cả một nhà quá thú vị, Sở Uyên híp mắt chạm cốc với Cố Thiết Trụ.
Cố Khanh Khanh và Sở Đại vẫn luôn thấp giọng nói chuyện với nhau: "Em với mấy anh trai nói là ăn cơm xong sẽ đi ra đồng sờ ốc, anh theo em hay là ở nhà xem TV?"
"Cùng nhau đi.”
"Bên ngoài lạnh quá em có khoác thêm áo khoác không?"
“Lát nữa về phòng lấy." Nói đến đây, Cố Khanh Khanh giật giật ống tay áo Sở Đại, nói nhỏ bên tai hắn: "Anh đêm nay có ở chung một phòng với em không?"
Sở Đại nở nụ cười: "Em muốn ở cùng phòng với anh?"
Cố Khanh Khanh ngượng ngùng nắm lấy tay áo anh ấy, thì thầm: "Anh không bên cạnh em ngủ không được nha."
Sở Đại đỡ trán, cổ họng tràn ra tiếng cười ồm ồm: "Anh ngủ một mình rất ngon."
“Nằm mơ!” Cố Khanh Khanh hừ hừ.
Từ khi hai người kết hôn, lá gan của Cố Khanh Khanh càng lúc càng lớn, từ lúc ban đầu chỉ dám trộm xem Sở Đại đến giở trò đủ thứ lúc ngủ, chuyển biến cực kỳ mau, cực kỳ tự nhiên.
May mắn hắn với Cố Thanh Liệt đã quen biết được hai năm, từ trên người cậu ấy nhìn ra tính tình em gái, biết hai anh em này đều là người nhiệt tình lớn mật, chậm rãi tiếp nhận rồi.
Thậm chí có đôi khi cảm thấy mới lạ, phát hiện em ấy càng lúc càng có những mặt mà hắn chưa khám phá hết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Có thể tùy tiện khiêng tre, cũng có thể lôi kéo ống tay áo hắn đôi mắt to ngập nước mắt làm nũng lừa người, thậm chí bộ dạng đương nhiên chiếm tiện nghi người khác, được một tấc lại còn muốn tiến lên một thước.
Nữ nhân biến hóa khôn lường.
Chờ bọn họ cơm nước xong trong sân đã chật cứng người, thôn dân từ nhà mình xách theo ghế đến chiếm vị trí, Tần Võ cũng đến, cùng Cố Kim và những người khác đang cãi cọ ầm ĩ nói làm sao để chuyển kênh.
Cố Kim vẫn mang vẻ mặt tươi cười lương thiện đó, Tần Võ ở bên cạnh tức giận đến mức nhảy dựng lên: "Mắc cái mới gì gọi tôi là pháo đại bác? Cố đồ ngốc cậu từng dùng rồi à?"
“Cái này không phải mới dùng sao?" Cố Kim gãi đầu: “Chỉnh thêm vài lần là biết.”
Cái này là ám ám chỉ chỉ khoe khoang, Tần Võ trợn mắt.
"A Bảo! Đừng nhúc nhích, có có hình ảnh rồi!" Hình ảnh lướt qua, lại biến thành bông tuyết.
Người đàn ông nọ thở dài: "A Bảo chưa ăn cơm chiều sao? Tay chân sao không ổn vậy."
Cố Bảo cầm cột ăng ten hét xuống: "Vệ tinh? Cố Vệ Tinh, cháu đến đây đi!"
“Vâng, tới đây chú nhỏ." Con trai út của Cố Tài, Cố Vệ Tinh, vội vàng leo lên mái nhà: "Đã sớm nên gọi cháu rồi, cũng không xem cháu tên gì a."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-135.html.]
Cố Bảo nghe mà mừng, đem nhiệm vụ này giao cho cháu trai, leo xuống.
Mà phải nói Cố Vệ Tinh vừa xuất hiện bên dưới liền có hình ảnh, phía dưới tràn ngập ý cười: "Muốn xem TV, phải tìm được Vệ Tinh nha!"
Tiền Quế Hoa cười nghiêng cười ngã.
Màn hình TV ngừng nhấp nháy, đập vào mắt là những nữ quân nhân.
"Là nữ anh hùng nha! Lần trước tôi chạy sang tít đội sản xuất Hồng Kỳ xem qua rồi." Lúc trước vừa có điện, lúc ấy đội sản xuất Hồng Kỳ mua đài TV bọn họ đều chạy đến nhìn.
"Suỵt, đừng nói nữa, lặn nước chỉnh âm thanh lớn chút."
Tần Võ khó chịu: "Đồ ngốc, không phải cậu giỏi lắm à, kêu tôi làm cái gì?"
Cố Kim bật cười: “Cậu là giỏi nhất mà!"
Cố Khanh Khanh vốn dĩ muốn chạy đến nói chuyện với Triệu Ngư, thấy cậu ấy xem TV đến mê hoặc cô dừng bước chân.
Trong khoảng thời gian này cô ở Sở gia xem TV nhiều, bộ phim này xem không còn cảm giác mới lạ nhiều nữa.
Sở Đại xách xô đi theo sau Cố Thanh Liệt và Cố Viện Triều, Cố Hùng đi lấy lưới, mùa đông ai cũng không thích xuống sông nên vừa lúc bọn họ nhìn xem có thể kiếm con tôm ăn tết không?
"Khanh Khanh." Sở Đại thúc gọi vợ: "Về phòng mặc thêm áo bông đi em, anh ở đây chờ."
Thấy Sở Đại quan tâm mình, trên mặt cũng kìm được nụ cười, Cố Khanh Khanh "vâng" một tiếng vội vàng chạy về nhà.
Cố Thanh Liệt khoác tay Chử Chiêu vừa đi tới: "Các anh em hôm nay anh trai mang các người đi nhìn thêm kiến thức, gọi là bắt cá chạch, hai người đều chưa thể nghiệm qua đúng không?"
Chử Chiêu hảo tâm nhắc nhở: "Nhà bà ngoại tớ cũng ở nông thôn, hằng năm đều về ở một đoạn thời gian."
"Ồ vậy sao, vậy cậu bắt cá chạch khẳng định không lợi hại được như tớ đâu, nếu không chúng ta so? Ai thua chạy hai vòng quanh thôn."
Chử Chiêu chỉ vào Đại Hoàng trong tay Tiết Kiến Sơn ở cửa: "Tớ muốn chạy lắm, chỉ sợ thứ này đuổi theo tớ thôi."
“Cậu sợ chó sao?” Cố Thanh Liệt vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó phá lên cười, vỗ vỗ cánh tay Sở Đại bên cạnh: “Lão Sở, cậu nghe được không, cậu ấy một quân nhân tham gia quân ngũ đánh giặc vậy mà sợ chó!"
Sở Đại cả một hồi lâu không nói chuyện.
Chử Chiêu không có ý tốt, cố ý kéo anh em xuống bùn: "Anh em à, không chỉ tớ sợ đâu, chúng tớ khi còn nhỏ bị chó rượt chạy khắp đại viện, cậu ấy còn bị cắn một ngụm."
Cố Thanh Liệt: “… Hahaha!” Tiếng cười càng lúc càng trở nên quá khích, mất kiểm soát: “Các người hai nam nhân lớn to đầu, bị chó cắn à?"
“Tớ không, là hắn." Chử Chiêu không chút do dự bán anh em tốt: "Cậu không để ý hôm nay bé Gạo lắc lư bên người cậu ấy, thân thể cậu ấy căng thẳng như dây cung."
Cố Khanh Khanh mặc áo bông từ trong phòng đi ra ngoài, đôi mắt to tròn lộ ra vẻ không tin, nghẹn cười: "Anh trai, anh sợ chó?"
Cô còn tưởng anh ấy không sợ trời sợ đất, ai dè sợ chó.