Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 134
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:05:01
Lượt xem: 32
Cố Khanh Khanh dùng tay không bốc khối thịt vịt thơm ngào ngạt, mỹ mãn đi đến chỗ Sở Đại: "Ăn quá ngon! Anh trai mau nếm thử, chú ba của em đầu bếp tiệm cơm quốc doanh, tay nghề ngon lắm."
Trước khi cô đến Binh Đoàn lần trước, mẹ đưa cô cùng anh Viện Triều ăn cơm trong tiệm cơm quốc doanh, mặc dù là hương vị không tồi, cơ mà để so ra kém chú ba cô một chút.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ở trong lòng cô, đầu bếp nấu ngon nhất thiên hạ chỉ có chú ba mà thôi, thứ hai là chú Dư, sau đó là mẹ cùng thím hai."
Cố Tài được khen đến lâng lâng xua tay: "Còn không phải đứa nhỏ con từ nhỏ đến lớn ăn đồ ăn chú ba nấu."
Sở Đại cắn miếng thịt vịt béo ngậy gật đầu cười: "Thật ngon."
Cố Tài cười càng vui vẻ hơn nữa.
Buổi tối nhiều món, 7h mới bắt đầu ăn cơm, nhóm cháu Cố gia bưng đồ ăn chén đũa lên nhà chính, vòng tròn lớn bày đầy đồ ăn, thịt kho tàu, cá hầm ớt, gà xào ớt cay, vịt om ốc đồng, còn có trứng chưng, canh miếng bí đỏ, rau xào là đủ loại rau thường thấy vào mùa đông cùng cải trắng, còn có đậu hũ nấu với ớt và rau thơm. Miễn bàn thơm ơi là thơm.
Cố Khanh Khanh không thể nhịn được nữa, khi Cố Thiết Trụ, Sở Uyên và các trưởng bối trong nhà đều đã yên vị, cô vội vàng xới cơm cho mọi người, rồi ấn cả cảnh vệ viên đang khó xử đứng ở một bên xuống.
Cảnh vệ viên bản năng muốn đem Cố Khanh Khanh ném qua vai bị Sở Đại nhanh tay bắt được cổ tay.
Cảnh vệ viên mờ mịt, phản ứng lại thì không biết làm sao để đứng dậy.
Cố Khanh Khanh cười tủm tỉm đặt bát cơm cùng đũa trước mặt anh ấy: "Ăn cơm đi, đừng đứng."
Cảnh vệ viên theo bản năng nhìn về phía Sở Uyên.
Sở Uyên gật đầu với hắn, cảnh vệ viên lúc này mới cầm chén bát: "Cảm ơn đồng chí."
Cố Khanh Khanh bật cười.
Cả nhà ngồi quanh cái bàn tròn, Cố gia cộng cả Cố Khanh Khanh tổng cộng 19 người. Sở gia bên này hai cha con thêm Chử Chiêu và Cảnh Vệ Viên tổng cộng bốn người, người quá nhiều không ngồi hết được nên phân thành hai cái bàn.
Cố Bảo đã sớm đem mấy cái bếp than đặt dưới gầm bàn, ăn cơm cũng ấm áp hơn.
Chờ Cố Thiết Trụ động đũa, toàn bộ cũng bắt đầu động đũa ăn cơm.
Sở Uyên nhìn đồ ăn ngon trên bàn sắc hương vị đầy đủ cả, ăn uống thoải mái, trong chén thịt vẫn luôn không thiếu, Cố Thiết Trụ và Cố Kim ngồi bên cạnh không ngừng gắp đồ ăn vào chén cho hắn.
Nông thôn hiếu khách, nhiệt tình, còn là thông gia Cố Thiết Trụ không chút nào đau lòng.
Chử Chiêu biết vì cái gì chị dâu nhỏ cứ nhắc mãi chú ba nấu ăn ngon, cái này quả thực quá ngon, so với đầu bếp không quân hương vị còn tốt hơn, đầu bếp không quân nhiều thịt đủ dinh dưỡng, chứ hương vị không bằng.
Nghĩ vậy hắn nói: "Chú, thím, Xán Dương ngày mai trở về, lúc đó cháu đến nhà ga tiếp cậu ấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-134.html.]
Thời Như Sương biết con trai lớn vì lấy quần áo ở tiệm may cho con gái nên giao thừa mới lên tàu về, trong lòng vui vẻ: "Được, đến lúc đó ăn cơm trưa xong cháu cưỡi xe đẹp kia của chú đi đi."
“Vâng." Chử Chiêu gật gật đầu, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Cố Khanh Khanh nghe trưởng bối nói chuyện, ghé vào tai Sở Đại nói nhỏ: "Anh ăn thử món cá kia chưa? Anh trai, anh không phải ngượng không gắp đồ ăn chứ?"
Cô nhìn Sở Đại một hồi, phát hiện anh ấy chỉ có gắp những món ở trước mắt.
Sở Đại liếc mắt nhìn vợ một cái: "Em dựa gần vào anh, anh không tiện.”
Cố Khanh Khanh lập tức ngồi thẳng người.
Thấy hai đứa nhỏ thì thầm với nhau, Hàn Liên Tâm và Trương Vũ Tình âm thầm nhìn nhau gật đầu.
Ba chị em dâu nhỏ giọng nói chuyện —
"Chị cả, Khanh Khanh kết hôn có phát thiệp cho nhà mẹ đẻ em không?"
“Đương nhiên.” Con gái và con rể cảm tình tốt, Thời Như Sương trong lòng vui vẻ: "Hai em mùng 2 về nhà chúc tết, đến lúc đó mời thông gia đến, chúng ta làm náo nhiệt một chút."
Hàn Liên Tâm mặt mày hớn hở: “Chỉ cần chị dâu không chê nhà em người nhiều chứ em không ý kiến, trở về mang cha mẹ anh hai chị dâu đều túm tới."
“Người nhiều có thể nhiều bằng Cố gia chúng ta sao?" Trương Thúy Phân trừng mắt nhìn cô con dâu thứ hai: "Năm nay anh cả con làm đội trưởng đội sản xuất, lương thực trong nhà có dư, mang thông gia lại đây, vừa lúc đem lương thực về."
Chử Chiêu lắng cái lỗ tai nghe lén cả một hồi lâu, trước kia còn phát sầu lo lắng thay cho người anh em này, Cố gia nhiều người sợ sẽ khó xử hắn, bây giờ hoàn toàn buông tâm tư xuống.
Cả nhà họ Cố đều là người phúc hậu.
Haizz, đáng tiếc tâm can bảo bối Cố gia chỉ có mỗi mình chị dâu nhỏ, bằng không hắn cũng muốn cưới một cái về nhà.
Sở Uyên quanh năm quen cô đơn ở nhà một mình, tuy rằng thỉnh thoảng tìm các Quân Trường khác uống rượu đánh cờ, cơ mà không được thú vị như thế này.
Hiện giờ đến Cố gia, đáy lòng tràn đầy nhiệt huyết, như thể bản thân đã dung nhập vào đại gia đình này, là người một nhà với bọn họ.
Nếu không phải muốn vì quốc gia cống hiến thêm 10-20 năm hắn muốn đến Cố gia dưỡng lão, hắn xem Cố gia phòng trống nhiều lắm, vừa lúc mỗi tháng tiền trợ cấp nộp vào Cố gia ăn cơm.
“Đại đội trưởng? Đại đội trưởng!”
"Là lão Cố à, còn ăn cơm sao?"
Tiếp theo là giọng nói của Triệu Ngư: "Chú Cố, cháu đến xem TV ạ."
Cố Kim lua lua vội miếng cơm: "Cha mẹ, thông gia mọi người từ từ ăn, con đi ra ngoài tiếp đón một chút."