Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 132
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:04:57
Lượt xem: 29
Hàn Liên Tâm tò mò: "Chuyện gì vậy? Khanh Khanh ở Binh Đoàn làm sao vậy?"
Cố Thanh Liệt miệng nhanh hơn não: "Không làm gì cả, chính là nấu một nồi canh xương hầm."
“Nha?” Trương Thúy Phân và Thời Như Sương lúc này đều giật mình: "Khanh Khanh còn biết nấu canh xương hả?"
Cố Thanh Liệt bị giẫm nát ngón chân, có khổ không nói nên lời, hắn gật đầu: "Uống khá ngon, đúng không lão Sở."
Sở Đại biểu tình vi diệu, cười tủm tỉm: "Đúng vậy, anh hai."
Cố Thanh Liệt: "..." Ê này sao tớ thấy cậu đang trào phúng tớ đấy nhỉ?
Không biết hai người chơi cái trò bí hiểm gì, Sở Uyên và Cố Thiết Trụ bàn bạc một chuyện quan trọng khác: "Chú thông gia, anh thông gia, các người nhìn xem thời điểm nào định hôn sự của hai đứa nhỏ, làm tiệc rượu để hai đứa nhỏ có thể đi đăng ký kết hôn, Khanh Khanh đứa nhỏ này hộ khẩu có thể lưu lại Cố gia, có thể tùy quân theo A Đại."
Đây là lần đầu tiên Sở Đại nghe được cha gọi hắn với cách xưng hô thân thiết như này, hơi chút không thích ứng.
Cố Khanh Khanh dưới gầm bàn gãi gãi ngón tay của Sở Đại.
Sở Đại bắt cái tay hư hỏng, nghe hai bên trưởng bối thương lượng hôn sự của mình.
“Đầu năm không tồi, liền ở đầu năm đi." Cố Thiết Trụ nói: “Cháu thông gia vội vàng về quân khu, chúng ta không nên kéo trì hoãn công việc của cháu, đem hôn sự hai đứa nhỏ xong xuôi rồi mọi người cũng được an tâm. Hộ khẩu của Khanh Khanh lưu lại Cố gia đi, treo ở đây, đời này con bé không làm việc thì Cố gia cũng không thiếu lương của con bé, đây là chúng ta cấp đứa nhỏ đường lui."
Nói xong Cố Thiệt Trụ hút một hơi thuốc.
Cố Kim gật đầu: "Đều nghe cha, anh thông gia, không biết như vậy được không? Nếu ổn thì nhà chúng tôi liền thu xếp."
“Được.” Sở Uyên có phần kinh ngạc bởi vì mức độ Cố gia thương yêu con dâu: "Có câu nói tôi nhất định đến nói, tuy là đứa con trai này của tôi tính cách không tốt nhưng nam nhân Sở gia là người đáng tin cậy, Khanh Khanh gả đến Sở gia không cần đường lui, Sở gia chính là chỗ dựa của con bé."
Nghe xong lời này người Cố gia trầm mặc một hồi, luôn luôn ít lời Cố Ngân khó một lần mở miệng: "Anh thông gia là tư lệnh quân khu, sẽ không có chuyện nói lời không giữ lời, chúng tôi tin anh."
Sở Uyên ngước mắt nhìn con trai thứ hai của Cố gia, bừng tỉnh lắc đầu cười.
Khó trách lớp cháu Cố gia đều thông minh, bởi lẽ trưởng bối đâu phải là người hồ đồ, còn biết dùng thân phân áp chế hắn.
"Nếu đã định tốt rồi mấy ngày nay chúng ta an tâm đón năm mới, sau đó thu xếp, t.h.u.ố.c lá và rượu tôi đã mang lại đây, quần áo đệm chăn của Khanh Khanh mai anh cả con bé từ tiệm may bên phương Nam mang về, mấy ngày thời tôi ở đây cảm thụ sinh hoạt an nhàn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-132.html.]
Sở Uyên vừa nói vừa ăn mì sạch sẽ, sang sảng cười nói: "Em gái mì này ăn ngon, có thể thêm một chén nữa được không?"
Hàn Liên Tâm vội vàng cầm lấy bát: "Có thể, có thể chứ, trong nồi còn nhiều lắm, anh thông gia cứ ăn thoải mái."
Vừa nói vừa lanh lẹ đi vào bếp.
Sân nhà Cố gia hòa thuận vui vẻ, Cố Thiết Trụ nhớ lại chuyện cũ cùng Sở Uyên trò chuyện vui vẻ, Cố Kim nhớ thương TV, gọi Cố Bảo hai anh em ở đó nghịch cả nửa ngày.
Cố Hùng cùng mấy anh em Cố Viện Triều xách năm sáu con cá nhảy nhót tưng bừng trở về, Cố Khanh Khanh nhanh chóng rửa lu nước để anh trai cho cá vào.
Sở Đại về phòng nghỉ ngơi, Chử Chiêu cũng chạy đến phòng của Cố Thanh Liệt ngủ.
Cố Khanh Khanh tung tăng một ngày không biết mệt, tới lui ở giếng nước vài lần, hứng đầy nước vào cái lu, nhìn cá bên trong đang bơi qua bơi lại hỏi anh trai: "Chú ba khi nào mà trở về nha, em muốn ăn cá hầm ớt."
Cố Viện Triều vừa rửa tay xong, liền lấy một con d.a.o trong bếp đưa cho Cố Hùng mài: "Nhanh thôi, cha mẹ chắc là đang đi mua hàng ăn tết, bằng không em đi hái chút tía tô đi, anh đi hái rau xanh, buổi tối nấu cá ăn."
"Vậy buổi tối có thể đi mương mò ốc đồng không? Ngày mai em muốn ăn ốc đồng om vịt."
Thời Như Sương từ bên ngoài bước vào, nghe thấy hai anh em thương lượng bắt vịt nhổ lông mà buồn cười: "Con mới trở về thì ở nhớ thương mấy con vịt kia của bà nội, ở Biên Thành không có thịt ăn?"
Cố Khanh Khanh bẹp miệng: "Ngẫu nhiên có ăn, chú Dư làm thịt kho tàu ngon lắm, cơ mà ngày thường ăn khoai lang đỏ với khoai tây nhiều hơn."
Thời Như Sương sửng sốt, chẳng trách Thanh Liệt bây giờ gầy đến thế, trông cao ráo mà trên mặt không có một chút thịt.
Trương Thúy Phân đang rút củi trong bếp, nghe thấy vậy, đau lòng chịu không được: "Cháu ngoan, ủy khuất cháu rồi. Viện Triều cháu đi bắt con vịt lại đây, bắt thêm một con gà, bà nội nhóm lửa nhổ lông chờ cha cháu về nấu."
“Vâng bà!" Cố Viện Triều nháy mắt với em gái, hai anh em cá cũng mặc kệ xoay người chạy về sân sau.
“Hai anh em này hấp tấp." Thời Như Sương lắc đầu.
"Khanh Khanh dù sao cũng đã gả ra ngoài, đừng có nghĩ nhiều như vậy, vợ thằng cả con đi ngâm đậu đi, sáng mai làm đậu hũ."
“Vâng.” Thời Như Sương vào trong mở túi vải bố, múc non nửa lon đậu nành ra ngâm vào nước.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bé gạo cũng chạy đến ao cá xem náo nhiệt, trở về trong miệng còn ngậm con cá nhỏ, Cố Hùng vung tay lên, nó vui sướng mà chạy đến giống như là hiến vật quý nhả con cá nhỏ trong miệng ra mặt đất.
Con cá nhỏ lắc lư xung quanh cái phiến đá xanh hai vòng, hoàn toàn game over.