Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 131

Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:04:55
Lượt xem: 26

Sở Đại toàn bộ hành trình đứng ở bên cạnh làm nền, lúc cha vợ hắn đang đắc ý, ngón tay đặt vào hộp thuốc, lấy ra hộp Đại Tiền Môn, phân cho thôn dân.

Khi ba người họ rời đi, thôn dân thở dài: “Này đúng là ... tìm được con rể tốt a."

Trách không được Cố gia vẫn luôn đè hôn sự của Khanh Khanh xuống.

Tần Võ ở bên phân phối: “Được rồi được rồi, nhanh chóng dọn ao đi, A Hùng chờ chú Toán Bàn phân cá cho mọi người, cháu đem cá nhà cháu về nhà đi."

“Đến đây!" Mấy anh em Cố Hùng còn đang ở trong ao vớt vá.

Bọn họ thanh niên chắc nịch, về ăn cơm sau cũng được.

"A Đại này, sao con đem thuốc đắt vậy đưa ra vậy, ai nha, 3 mao 5 còn phải cần phiếu thuốc nữa chú." Cố Kim vừa đẩy xe đạp đi vừa đau lòng chịu không nổi.

Tuy là làm hắn nở mày nở mặt, cơ mà đây là tiền! Quá là quý, Đại Tiền Môn hắn từng nghe qua chứ có tiền cũng không có mua đâu.

"Cha, trong nhà còn mấy hôm, ngài yên tâm đi."

Sở Uyên chuẩn bị rất nhiều t.h.u.ố.c lá và rượu, vốn dĩ tính toán để con trai con dâu về nông thôn làm hôn lễ cho náo nhiệt một chút, cũng có phô trương một chút, không cần ủy khuất con gái nhà người ta.

Không thành giờ làm Cố Kim luyến tiếc chịu không nổi.

Cố Khanh Khanh nắm lấy cánh tay của cha nhẹ giọng khuyên: "Cha, ngài lại không hút thuốc, giữ lại vô dụng nha, lại không thể đi Cung tiêu xã lui hàng đổi tiền được."

Sở Đại ở bên cạnh phụ họa: "Trong tay con cùng Khanh khanh còn ít phiếu công nghiệp, đến lúc đó đều cho ngài."

Cố Kim được vợ chồng con gái dỗ dành đến mặt mày hớn hở, việc này mới coi như qua.

Trở lại sân nhà họ Cố, Sở Uyên, Chử Chiêu và cảnh vệ viên đã sớm ôm tô mì bự, mlem mlem ăn, đây là lần đầu tiên Sở Đại thấy cha mình bình dị, gần gũi như vậy, còn giật mình kinh ngạc.

Trong mắt hắn, Sở Uyên vẫn luôn là người lạnh như băng, hoặc là nổi trận lôi đình, hiếm khi ôn hòa như vậy.

"A Đại? Về rồi hả cháu." Trương Thúy Phân bưng mì ra: "Đến đây đi, lát nữa sẽ lạnh. Món này do thím hai làm, thím hai Khanh Khanh làm mì ngon có tiếng."

"Vâng, cảm ơn bà nội, cảm ơn thím hai."

"Đứa nhỏ này, sao lại khách sáo như vậy? Đều là người trong nhà không à, không có như này." Trương Thúy Phân kéo cháu rể ngồi xuống bên cạnh Sở Uyên, hai cha con liếc mắt nhìn nhau, từng người dời đi ánh mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-131.html.]

Sở Uyên cùng Cố Thiết Trụ vừa nói chuyện vừa cười: "Những năm đầu đánh giặc, cháu cũng ở nhà đồng hương ở, tuy là nắm rau dại bánh bột bắp, cái hương vị kia khó quên, thơm biết bao nhiêu, cháu hiện giờ còn hoài niệm hương vị nông gia đó."

Vân Mộng Hạ Vũ

Sở Uyên khi còn trẻ ăn không ít khổ, từ thiếu niên đến đại đại soái quân phiệt, cả trấu cả rễ cây cũng đã ăn qua, lúc ấy không cảm thấy khổ, có cái ăn không đói c.h.ế.t là được, sau đó cưới vợ là thiên kim tiểu thư, ăn uống mới dưỡng dần từ khi đó.

“Những năm trước kia thôn dân cũng đi lên núi đào rau dại." Cố Thiết Trụ nheo mắt lâm vào hồi ức, tẩu thuốc trong tay gõ gõ vào cái ghế dựa: "Lúc ấy không có lương thực, lên núi kiếm được cái gì cái đó, quả rừng gì đó nho nhỏ vừa cứng vừa đắng, tốt xấu gì có miếng đồ dô bụng, miễn cưỡng no bụng, cứ như vậy sống sót đến giờ."

Sở Đại cùng Chử Chiêu thong thả ung dung ăn mì nghe người lớn nói chuyện.

"Hiện tại cuộc sống đã tốt hơn nhiều, trừ bỏ mỗi năm dăm ba tháng thời kỳ giáp hạt mới ăn rau dại, ngày thường cần mẫn chút, kiếm bữa cơm ăn không thành vấn đề."

Bây giờ sản lượng lương thực cao, con trai lại làm cây công nghiệp, nguyên bản một cái công điểm được chừng 2 mao đã là đỉnh cao, hiện tại tráng niên một ngày có thể kiếm được 7 mao, cuối năm quyết toán còn có phiếu thịt, phiếu vải.

Sáu tháng cuối năm nay thôn Đại Truân Tử phí thế ngất trời, trồng dược liệu, nuôi cá, nuôi heo, trồng sợi gai, giao xong lương cùng thịt heo, ấn đầu người mỗi người được phân 300 cân lương thực, nửa cân thịt heo.

Là chuyện mà mấy năm trước không thể tưởng tượng được.

Trong quá khứ, thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử toàn là đi hâm mộ đội sản xuất khác, hiện tại thay đổi, bọn họ thành đội sản xuất người khác đỏ mắt ghen tị, cuộc sống rực rỡ.

"Ông thông gia thật là ..." Sở Uyên suy nghĩ cả nửa ngày mới khen ra được câu: "Thông tuệ."

Cố Khanh Khanh thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Sở Đại bất lực, từ khi làm Tư Lệnh, cha hắn nói năng càng ngày càng cô đọng, lời nói không nhiều diễn đạt nữa.

Cố Khanh Khanh ngồi bên cạnh Sở Đại, nhặt hết tóp mỡ vào chén anh ấy: "Anh trai, anh nếm thử cái này đi, đặc biệt ngon, bên trong còn thả tương, em không biết là cái gì, thím hai nói là bí phương tổ truyền nhà thím ấy."

Sở Đại gắp miếng thịt nạc cho vợ: "Được."

Hàn Liên Tâm vừa nghe được, cười cười: "Cái gì mà bí phương tổ truyền đâu, Khanh Khanh con mà chịu học, thím hai dạy toàn bộ cho cháu, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không thích chạm vào nồi niêu xoong chảo, chỉ được cái giỏi nhóm lửa."

Cố Khanh Khanh gục đầu xuống ăn mì, không dám hé răng.

Sở Đại và Cố Thanh Liệt nhìn nhau, là nhớ lại cái gì đó, biểu tình sâu xa, thậm chí mang theo thống khổ.

Cố Thanh Liệt cười toe toét: "Thím hai à, thím có cho nồi niêu cho nó cũng không được, thím không biết đâu, con bé ở Binh Đoàn làm ..."

Lời còn chưa nói xong dưới bàn bị người ta hung hăng dẫm một cái.

Ngẩng đầu lên em gái mình đang nhe răng về phía hắn.

Loading...