Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 130

Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:04:53
Lượt xem: 32

Bên ngoài Sở Đại và Chử Chiêu đang bổ củi, Cố Thiết Trụ và Sở Uyên đang uống trà nói chuyện phiếm, Cố Ngân đang bào gỗ để chuẩn bị làm của hồi môn cho Cố Khanh Khanh, Cố Bảo và Cố Hùng chạy đến ao nuôi cá cuối thôn.

Mọi người đang chờ cá về làm bữa ăn ngon.

Cố Khanh Khanh quay trở lại với công việc quen thuộc lão luyện, đứng trước bếp lò thêm củi.

"Khanh Khanh." Hàn Liên Tâm đang nhào bột: "Thím thấy Tiểu Sở không tồi đâu, làm việc cũng cần mần, vừa mới tới còn chưa có nghỉ ngơi đã ở bên ngoài bổ củi."

Cô cảm thấy thằng bé này tốt không sai.

Thời Như Sương đang thêm nước vào nồi, chờ Hàn Liên Tâm nhồi bột, nghe được lời này gật gật đầu rồi lại lắc đầu: "Chỉ là khổ Khanh Khanh nhà chúng ta, năm sau còn cùng Tiểu Sở đi về phía nam trú đảo, chị nghe Thanh Liệt nói, điều kiện trên đảo quá gian khổ, nửa tháng bộ đội mới đưa một lần vật tư, ngày thường muốn ăn miếng thịt quá khó khăn."

Thấy Cố Khanh Khanh không lên tiếng, Hàn Liên Tâm cười đắc ý: "Chị dâu đừng lo lắng quá, tụi nhỏ tự nguyện là được, em nghĩ vợ chồng hòa thuận có khổ có khó cũng sẽ vượt qua thôi. Mà này, cha của Tiểu Sở là quan quân mà dễ gần và khiêm tốn quá nhỉ?”

Đối với điểm này, Thời Như Sương thực sự không có gì để nói.

Để chiêu đãi nhà thông gia, lần này nhào bột là dùng bột mì tinh không trộn lẫn bột ngô, Trương Thúy Phân chạy đến Cung Tiêu Xã cắt khối thịt mỡ trở về, rán tóp mỡ, thịt nạc băm nhuyễn thêm chút hành lá cắt nhỏ vào.

Thêm vắt mì nữa là một chén mì đã sẵn sàng.

Cố Khanh Khanh ngửi thấy mùi thơm, đôi mắt không ngừng nhìn về phía nồi.

Thời Như Sương cười đẩy cái đầu nhỏ ra: "Đi lấy mấy cái tô bự ra đây, rồi đi kêu cha với các anh trai về ăn cơm."

“Vâng!” Cố Khanh Khanh tay chân nhanh lẹ bưng một chồng tô bự lại đây.

Hàn Liên Tâm đào đậu phụ mốc trong bình ra, thêm chút củ cải muối và tương đậu nành làm món ăn kèm.

Cố Khanh Khanh đi ra ngoài kéo ống tay áo Sở Đại: "Anh trai, lúc trước cha bảo anh đi kêu cha trở về ăn cơm, chúng ta đi thôi."

Sở Đại dừng lại, rìu trong tay cất vào trong góc, đi tới giếng nước rửa tay: "Được."

Chử Chiêu m.ô.n.g đau, lười đi lại, dứt khoát chạy đến nói chuyện phiếm với Cố Thanh Liệt.

Cố Khanh Khanh cũng không thẹn ngùng, nắm tay Sở Đại đi trên con đường quê, dân thôn Đại Truân Tử cư trú dày đặc, đồng ruộng ở bên góc bên kia.

Vừa đi vừa không quên giới thiệu với anh: "Đây là nhà của chú Triệu. Lúc trước anh có thấy thím Triệu không, Tiền Quế Hoa còn ở trong đám người, anh nhìn thấy không? Người hơi béo chút ... Dáng người trông giống thím Dư."

Sở Đại cười gật đầu.

“Đây là nhà của chú Bất Phàm.” Cố Khanh Khanh đưa Sở Đại đi bằng con đường tắt ở cuối thôn: "Trước đây chú ấy không thích làm việc, luôn thích ăn trộm gà vịt của anh trai, chính là vị kia ngồi chung xe bò với A Chiêu."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-130.html.]

"Bất quá bây giờ đã sửa lại tính tình, chăn trâu một tay cừ khôi."

Sở Đại nghe cô gái bên cạnh nói chuyện, lâu lâu gật gật đầu ý bảo mình nghe được.

Ao cá gần nhà thanh niên trí thức, khi Cố Khanh Khanh và Sở Đại đến nơi, người vây xem càng lúc càng nhiều, có người xách theo thùng có người cầm chậu có người mang theo túi vải.

“Toán Bàn, ao cá này chắc khoảng 1000-2000 cân cá đi?" Người hỏi là người thôn Đại Câu Tử, mấy tháng nay cho cá con vào, mỗi ngày rảnh cắt cỏ nuôi cá, mấy ngày hôm trước chợt mắt nhìn thấy, con bự đến tầm 4-5 cân.

Bây giờ tất cả đều đang xoa tay chờ mang cá về, ăn một bữa thịnh soạn đón giao thừa.

“Chú Toán Bàn, năm cân bốn lượng, cá trắm cỏ." Là Cố Hùng đang cân.

Kế toán của đại đội Toán Bàn tay đang khảy bàn tính, tay phải cầm bút ghi lên vở số kg cá vừa cân, đầu không nâng lên: "Không nói nữa, ao cá này khá lớn, tôi đoán khoảng 3000-4000 cân."

Đây là một cái ao rộng hai mẫu, lúc đào cái ao này thanh niên trai tráng làm một tuần hơn mới hoàn công, cá con thả vào cũng nhiều, tuy là mới ba bốn tháng, cá không được nặng lắm được cái số lượng nhiều.

Có tổng cộng mười hai cái ao, tính trung bình mỗi hộ gia đình hẳn là có thể chia được bốn năm con tầm 2 cân.

“Cha ơi!” Cố Khanh Khanh kéo Sở Đại chạy tới sau lưng Cố Kim đang đọc sổ cái sau chú Toàn Bàn: "Về nhà ăn cơm thôi cha!"

“Lập tức, lập tức.” Cố Kim thấy Sở Đại cũng đi, trong lòng càng vừa lòng hơn nữa.

Có người bên cạnh hỏi: "Đội trưởng Cố, đây là con rể của anh sao. Đẹp trai quá, so sánh được với Xán Dương nhà anh luôn ấy chứ."

Cố Xán Dương từ nhỏ thanh niên có tướng mạo xuất sắc nhất Cố gia, chuyện này rõ như ban ngày ở Thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử.

Mà thanh niên này khí chất quá tốt, Tần Võ nhìn một cái liền biết Cố gia chàng rể này là người tham gia quân ngũ.

Mà cũng đúng, Cố Thanh Liệt ở bộ đội tìm thì khẳng định cũng là người tham gia quân ngũ.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ừ, con rể của tôi." Cố Kim đắc ý: "Lễ hỏi còn mua cho tôi chiếc xe đạp, trong nhà còn có TV, tủ lạnh, lần trước lão Hứa đại đội Hồng Kỳ khoe khoang với tôi, bọn họ có đài TV, hiện tại nhà tôi cũng có rồi."

"Thôi không nói nữa, tôi phải trở về ăn cơm, ông thông gia còn ở nhà chờ, phân cá giao cho Toán Bàn ha, đúng rồi, buổi tối mọi người có rảnh đến nhà tôi xem TV nhé, may mắn lần trước thông điện rồi."

"Kia khẳng định là đi nha, tôi còn chưa thấy TV trông như thế nào đâu."

"Tôi cũng đi, chỉ sợ sân nhà đội trưởng không có chỗ thôi ha ha."

Cố Khanh Khanh nghe được trọng điểm sửng sốt một hồi: "Cha, đội sản xuất của chúng ta đã kéo điện về rồi ạ?"

"Ừ, khoảng nửa tháng trước rồi con." Cố Kim nói với Tần Võ: "Mạnh Tử, chúng tôi về nhà, buổi tối nhớ sang nhà tôi xem TV nhá!"

Tần Võ: "... Cút nhanh đi."

Loading...