Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 129

Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:04:51
Lượt xem: 46

Cố Kim cũng ngây ngô gật đầu. Thấy con gái cười như đóa hoa, ngón tay gõ lên đầu con gái nhỏ mắng yêu: "Biết biết, ngượng ngùng không hả, nhà gái."

Sau đó hắn nói với Sở Đại: "Tiểu Sở, Khanh Khanh nhà chúng ta tình tính như này, về sau trông cậy vào cháu chăm sóc con bé, đừng đứng ở chỗ này nữa, về nhà thôi."

"Đúng vậy." Trương Thúy Phân vừa tiếp đón cháu gái cháu rể rồi phụ dỡ đồ xuống: "Chúng ta về nhà."

Cố Thiết Trụ và Cố Thiết Chuy sớm bồi Sở Uyên đi đầu, Chử Chiêu chạy đến bên cạnh Cố Thanh Liệt.

Bước vào sân nhà Cố gia, Chử Chiêu đưa mắt nhìn vài lần: "Nhà cửa thật khá." Trong sân được lát bằng gạch xanh, nhà tuy là nhà tranh nhưng sạch sẽ ngăn nắp, có bàn đá trong sân, phòng bếp có một cái chậu rửa mặt bằng gỗ.

“Chú hai của tôi là thợ mộc.” Cố Thanh Liệt khoác vai của Chử Chiến: "Chờ lát nữa tôi mang cậu đi dạo, nghe chú nhỏ nói là hôm nay dọn cá, chờ cân chia cho xã viên, buổi tối chú ba về sẽ làm một bàn tiệc cá."

"Được nha, đã sớm nghe chị dâu nhỏ nói chú ba là đầu bếp tiệm cơm quốc doanh, bụng đói chỉ chờ cái câu này."

Cố Thiết Chuy chỉ huy những thanh niên Cố gia dọn xuống hết đồ điện xuống, toàn bộ đại kiện chiếm một mảnh diện tích lớn, mình thì nói vài câu với em trai: "Có việc gì kêu A Bảo đến gọi anh một tiếng, đến lúc đó làm hôn sự nhà anh đến hỗ trợ."

“Được." Cố Thiết Trụ không khách sáo với anh trai mình làm gì: “Đến lúc đó em tự mình đi mời anh."

Đi hết 20-30 cho nên trong sân rốt cuộc không còn quá chen chúc nữa, Tiền Quế Hoa vẫn xen lẫn trong đám người tìm hiểu tin tức, bọn họ vừa đi thì sân nhà họ Cố quá là chói mắt.

“Thím Triệu?” Cố Khanh Khanh nhíu mày: “Đã lâu không gặp, mau ngồi, cháu rót cho thím chén nước."

“Không cần, không cần, cháu vừa trở về trước dọn dẹp đi, thím về nhà nấu cơm trưa." Nhìn trên sân đầy TV, tủ lạnh, máy giặt, máy may, còn có xe đạp ngoài cửa, Tiền Quế Hoa nhìn muốn hoa mắt, chưa kịp nhìn thật kỹ.

Chẳng trách nhà họ Cố đè nặng hôn sự của Khanh Khanh để cho anh trai ở trong quân đội định, đây chính là tìm nhà tốt, đối với con bé để bụng đến như vậy.

"Buổi tối rảnh cháu sang nhà thím tìm Tiểu Ngư."

“Được nha." Tiền Quế Hoa rời đi còn giúp cô đóng cửa sân.

Đây là đối với Cố Khanh Khanh, nếu là người khác, cô nhất định phải trốn trong góc tường nghe ngóng, bất quá đống lễ hỏi này đã đủ làm đề tài nói chuyện hơn nửa tháng rồi.

Trong sân chỉ còn lại người nhà họ cố, Sở Uyên và Cố Thiết Trụ đang uống trà ngoài sân, Cố Bảo tuy lười được cái tâm tư linh hoạt, đã sớm pha trà sẵn.

Cố Ngân trầm mặc không hé răng, nghĩ nghĩ mấy ngày tới đẩy nhanh tốc độ làm hồi môn cho Khanh Khanh.

Trương Thúy Phân mang hai con dâu vào phòng bếp nấu cơm, bọn họ mới xuống đất trở về ở trong phòng nghỉ ngơi một lát, nghĩ trễ chút mới nấu cơm, hiện tại vừa lúc cùng nhau ăn.

Cố Khanh Khanh nhìn đồ điện trên mặt đất, có chút buồn bực: "Cha ơi, đồ vật để ở đâu đây?" Trong nhà còn chưa có điện đâu.

“Còn có thể cất nó đi chỗ nào nữa con gái?” Cố Kim không biết con gái mình đang nghĩ gì, gãi gãi đầu: “A Đại, cha trong đội vẫn còn có việc, nếu không để Khanh Khanh đưa con trở về phòng nghỉ ngơi trước nha."

Sở Đại thấy Chử Chiêu bên kia nháy mắt làm mặt quỹ, hơi hơi gật đầu ý bảo hiểu rồi.

"Con bồi ngài đi nhé!"

“Không cần đâu con." Cố Kim cười ngây ngô: "Cha chạy xe đạp đi là được, chỗ ao cá cuối thôn, đến khi ăn cơm con đến đó gọi cha về ăn cơm là được."

Cố Bảo và Cố Khanh Khanh nhìn nhau cười haha.

Sở Đại không rõ nguyên do.

Cố Bảo khoác tay lên vai cháu gái, cười hì hì: "Anh cả đây là muốn khoe khoe với anh Tần, muốn nói là con rể cho anh ấy chiếc xe đạp."

Cố Khanh Khanh nhịn không được: "Cha, bây giờ cha vẫn còn cạnh tranh với chú Tần nha."

"Sao có thể, cha đi trước, ao cá cha phải nhìn chằm chằm, chú Tần là người sơ ý, giao cho hắn cha không yên tâm!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-129.html.]

Nói xong, chào Cố Thiết Trụ và ông thông gia, cưỡi xe đạp hồng kỳ đi rồi.

Cố Khanh Khanh cười ngặt nghẽo giải thích với Sở Đại: "Chú Tần là đối thủ của cha, hai người từ nhỏ so nhau đến lớn, năm nay anh Hổ Tử mua cho chú Tần một chiếc xe đạp Phi Cáp, chú ấy thường xuyên khoe khoang trước mặt cha."

Sở Đại lúc này mới hiểu được: "Cha hiện tại là muốn đi khoe lại."

“Là ý tứ này đó." Cô trêu chọc chồng: "Anh gọi cha, gọi thuận miệng nha!"

Sở Đại thấp giọng cười cười.

Không khí ở nhà của em ấy tốt quá.

"Đừng quên, đợi lát nữa kêu cha trở về ăn tốt."

“Biết.”

Cố Kim đạp xe, cả đường như mang theo gió xuân, mấy tháng này ngẫu nhiên đi công xã đều là mượn xe đạp của Tần lặn nước, còn phải nghe hắn khoe mẽ, hiện tại không cần rồi, hắn có con rể mua xe đạp cho.

Kỳ thật, là ông thông gia chụp con dê béo Chử gia mượn phiếu mượn tiền mua, nhưng Cố Kim nào biết, trong lòng vui vẻ mỹ mãn.

Người dân thôn Đại Câu Tử, thôn Đại Truân Tử tập trung lại chờ chia cá. Cả đội sản xuất có chừng mười cái ao như vậy, mấy cái ao khác đều đang xả nước.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Lặn nước à” Cố Kim liên tiếp bấm chuông, dừng lại trước mặt Tần Võ, chống chân xuống đất: "Cậu xem xe đạp của tôi thế nào, là hiệu Hồng Kỳ."

Tần Võ xoa xoa cái mũi: "Chỉ là đi hai bước, cậu còn đạp xe."

“Gần đây tôi đi bộ nhiều quá, chân bị đau.” Cố Kim ngồi trên ghế xe không chịu xuống, thở dài: “Cậu không biết đâu, con gái mang về một thanh niên, lớn lên anh tuấn, còn cùng ông thông gia từ phương nam ngồi xe lửa mang theo một đống lễ hỏi lại đây, có một chiếc TV Gấu Trúc, còn có Tủ lạnh máy giặt, còn có máy may radio, may mắn khoảng thời gian trước cùng đội sản xuất Hồng Kỳ làm thủy điện, kéo điện về bằng không đống đồ này không có chỗ dùng rồi."

Tần Võ nhẫn nhịn: "Muốn khoe khoang thì cứ nói thẳng đi, cuối cùng còn tự khen mình một phen, cậu có tật xấu gì vậy?"

“Tôi tự khen mình à?" Cố Kim vẫn bộ dạng cười ngây ngô.

Tần Võ tức giận điên lên: "Còn không phải là mi đề nghị làm thủy điện, tổ chức đội sản xuất đi tu đê đào đập nước làm trạm phát điện, cả kẻ lỗ mãng cách vách đều biết."

"Ồ." Cố Kim gãi đầu: "Là có chuyện như vậy."

Nhìn thấy hắn giả ngu rồi phát hiện mình đang khen hắn, Tần Võ suýt chút nữa động thủ, cũng may Tiết Kiến Sơn bên cạnh ngăn lại.

Có vẻ như Lão Cố bị lão Tần áp chế quá lâu, bây giờ không nín được phản kích.

Cố Kim rốt cuộc bỏ được xe đạp bảo bối leo xuống xe, chắp tay sau lưng xem vớt cá thỉnh thoảng xem Toán Bàn xe sổ sách.

Đây là Cố Kim chưa biết thông gia còn chuẩn bị cho hắn khối đồng hồ Đông Phong, nếu biết e là vui đến điên.

Nhà họ Cố vô cùng náo nhiệt, từ những cái lễ hỏi này đã biết được Sở gia bao nhiêu coi trọng với Khanh Khanh nhà bọn họ, Sở Đại hiện tại mới hiểu dụng ý của cha.

Thời điểm mấu chốt vẫn là giúp hắn một cái đại ân.

Thái độ của hắn đối với Sở Uyên cũng dịu đi vài phần.

Phòng bếp khói bếp lượn lờ, Sở Đại xách rìu giúp mọi người chặt củi.

Chử Chiêu giúp nhặt những khúc gỗ đã chẻ ra xếp thành đống: "Không nhìn ra được nha, cậu chặt củi cũng một phen cừ khôi."

Sở Đại giơ tay c.h.é.m xuống, đầu gỗ từ giữa c.h.é.m thành hai nửa.

"Có nhiều thứ, cậu còn không biết."

Loading...