Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 128

Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:04:49
Lượt xem: 37

Giọng nói to và xuyên thấu của Cố Thanh Liệt gọi tất cả các thành viên Cố gia đang nghỉ ngơi dậy. Thời Thời Như Sương nghe thấy giọng nói của cậu con trai nhỏ, vội vàng chạy ra ngoài cả giày vải cũng không mang.

“Thanh Liệt?!”

“Là con.” Cố Thanh Liệt cười gãi đầu: “Mẹ ơi, con trai mẹ về rồi!"

Thời Như Sương hốc mắt đỏ bừng, ôm chặt con trai không buông.

Trương Thúy Phân cũng vội vàng đi ra ngoài: "Thật sự là Cẩu Đản a, em gái đâu? Có trở lại không?"

"Đi xe bò phía sau, ông nội cả hôm nay đi đưa lương, vừa lúc con đuổi kịp, anh A Hùng đâu? Có nhà không? Sở gia mang đến nhiều lễ hỏi lắm, TV Tủ Lạnh Máy May, con đánh giá bọn họ mau đến rồi, phụ dọn dọn về."

“Cha con dẫn A Hùng bọn họ đi ao cá dọn ao." Thời Như Sương vuốt ve gương mặt gầy ốm của con trai: "Sao biến thành đen như vậy."

Cố Thanh Liệt: “Biên thành nắng quá.” Hắn không dám nói em gái còn đen hơn cả con.

“Nhanh lên.” Cố Thiết Trụ dụi dụi con mắt mơ mơ màng mang, đá vào m.ô.n.g cháu trai: "Khanh Khanh đã trở về? Đi đón con bé về!"

Cố gia mênh m.ô.n.g cuồn cuộn hướng về phía cửa thôn, có thôn dân không rõ nội tình thăm dò, Trương Thúy Phân ngẩng đầu đắc ý nói: "Ai nha, Khanh Khanh nhà tôi mang theo cháu rể về, thông gia kéo lễ hỏi lại đây, cái gì mà TV, tủ lạnh còn máy giặt, ai nha chúng tôi đi nghênh đón mà phụ một chút."

Tiền Quế Hoa ban đầu ngồi dưới gốc cây tán gẫu với mọi người, nói nhiều nhất là những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này của thôn Đại Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử, vừa nghe lời này ngồi không yên nữa: "Tôi cũng đi xem."

Người Cố gia còn ở trên đất còn có người ở ao cá bắt cá. Cố Kim kêu gọi xã viên đem đất hoang trồng sợi gai, thổ nhưỡng không tốt thì đào ao nuôi cá, nuôi vài tháng cuối năm cấp xã viên thêm đồ ăn.

Nghe thấy tiếng ồn ào ở cửa thôn, Tần Võ kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Tiết Kiến Sơn nắm lấy Đại Hoàng: "Tôi đi nhìn xem."

Có người nháo loạn sao?

"Chú Cố, chú Cố ơi!" Triệu Ngư vừa thở hổn hển vừa chạy gọi: "Chú Cố ơi!"

Cố Kim đang nhìn chằm chằm vào mực nước xem có giảm không, quay đầu nhìn lại vui vẻ: "Con thở hổn hển, thở đi đã con gái."

“Không phải đâu, chú Cố, Khanh Khanh, Khanh Khanh đã về rồi!” Triệu Ngư nói chuyện đứt quãng, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

Lúc này Cố Kim không thể bình tĩnh được nữa, hắn quay đầu bỏ chạy: "Tần lặn nước nơi này giao cho cậu, trước đem toàn bộ cá lên đi rồi kêu Toán Bàn đến cân lên tính toán, lát nữa tôi đến."

“Cậu mau đi đi." Tần Võ tức giận: "Tôi so với cậu đáng tin cậy hơn nhiều." Nào cần đồ ngốc cậu an bài.

Cố Kim không lên tiếng, đã sớm chạy xa.

Cố Hùng đang ở bên cạnh giúp bắt cá đứng ngồi không yên, từ dưới nước bò lên, ném một con cá trắm lớn ném vào thùng: "Kiến Quốc, Viện Triều đi đón em gái!"

"Vâng!"

Ba anh em cùng anh họ là cháu trai Cố Thiết Chuy, Cố Thiết Chùy hội tụ, sôi nổi đuổi đến đầu thôn.

Tiết Kiến Sơn lắc đầu cười: "Cố gia làm cái gì đều hấp tấp y như là muốn đi đánh nhau."

Tần Võ bắt đầu dặn dò những người còn lại bắt cá: "Đây là tâm can bảo bối của Cố gia bọn họ đã trở lại, ông không phải không thấy Cố đồ ngốc ngày thường làm cái gì cũng bất động, không nóng nảy, vừa rồi đến giày cũng thiếu chút quên."

Cả hai đồng thời cười ra thành tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-128.html.]

Cố gia anh em có đến 40-50 người vây quanh ở lối vào thôn, Hàn Liên Tâm từ phía sau chen lên: "Chị dâu cả, Khanh Khanh về sao, sao em không thấy con bé đâu."

Thời Như Sương cũng kiễng chân lên xem: "Xe bò đi chậm, tính tình của chú cả em cũng biết, chậm rì rì."

Thực ra cô còn lo lắng hơn bất cứ ai, con gái đi ra ngoài đã ba bốn tháng, trước kia nào đâu đi ra ngoài một thời gian dài như vậy.

Cố Thanh Liệt đặt tay lên vai Cố Bảo: "Chú nhỏ sao chú nhìn gầy thế?"

Cái này không đúng a.

Chú nhỏ lười biếng nổi tiếng, làm sao có thể làm việc lao lực được.

"Đừng nói nữa còn không phải anh cả chú, là cha cháu, lôi kéo toàn bộ sức lao động từ 18 đến 60 tuổi trong cả thôn đào đập chứa nước, Khanh Khanh bảo bối vừa đi chú nhỏ đã bị xách đi dọn cục đá."

Cố Thanh Liệt nhoẻn miệng cười: "Lần này ăn bù đi. Khanh Khanh có không ít phiếu thịt đâu, ngày mai không phải 30 giao thừa sao, đi Cung Tiêu Xã cắt chút thịt về."

Cố Bảo ngừng ngáp, xoa hai tay vào nhau: "Được nha, chờ lát nữa chú nhỏ nói chuyện với Khanh Khanh."

“Thanh Liệt.” Cố Hùng bước tới, đ.ấ.m vào vai Cố Thanh Liệt: "Em cao hơn nhiều đấy!"

Cố Thanh Liệt nhoẻn miệng cười ôm lấy anh trai: "Cái này không phải là hấp thu tốt sao, anh cũng càng ngày càng đen."

"Ừ, em gái đâu?"

"Ở phía sau, em lái xe đạp chạy về, miếng nước còn không uống chạy về nhà báo tin, bọn họ không nhanh như vậy."

Đợi thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng bóng xe bò ở đằng xa cũng đã nhìn thấy, nhà họ Cố gấp chờ không nổi đi lên phía trước.

“Bà nội! Mẹ ơi! Cố Khanh Khanh nhảy ra khỏi xe bò, Sở Đại đưa tay ra đỡ lấy vợ mà không bắt được, may mà xe bò chạy chậm.

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ai, cục cưng của bà nội! Con đã về rồi." Trương Thúy Phân trong lòng chua xót, ôm lấy cháu gái, nhìn trên nhìn xuống: "Như thế nào mà đen vậy, còn gầy ..."

Những lời nói đó mắc kẹt trong cổ họng bà, hình như là béo hơn một chút.

Thời Như Sương và Hàn Liên Tâm đều vây quanh Cố Khanh Khanh vẫn luôn hỏi thời gian này ăn ngon không, Cố Khanh Khanh kiên nhẫn trả lời, khắp nơi nhìn: "Thím ba đâu rồi?"

"Chú thím ba buổi chiều 4-5h mới về, vừa lúc buổi tối chú ba có thể nấu cơm cho con mèo nhỏ ham ăn này ăn cơm." Thời Như Sương ôm con gái không nỡ buông tay.

Cố Khanh Khanh cọ vào vòng tay mẹ, mùi quen thuộc khiến cô cảm thấy dễ chịu.

“Chú thông gia." Sở Uyên được cảnh vệ viên đỡ dậy từ xe bò xuống, từ cách con dâu xưng hô đại khái hiểu rõ mối quan hệ trong gia đình, hắn tiến lên nói chuyện với Cố Thiết Trụ: "Thật ngượng quá, hiện tại mới đến đây, là thằng nhóc nhà cháu quá không quy củ."

Cố Thiết Trụ liếc nhìn Sở Đại, trong lòng vừa lòng, nhà hắn Cẩu Đản chọn nên ông cũng yên tâm: "Nói gì vậy đâu, Khanh Khanh nhà tôi tính tình hoang dã, một hai chạy đến binh đoàn thăm người thân, đã trở lại còn đi xem anh cả, con bé muốn làm cái gì ngăn không được, không liên quan đến đứa nhỏ nhà thông gia."

Sở Uyên nghĩ thầm, chẳng trách hợp mắt với thằng nhóc của hắn, bất quá hoang dã có thể hoang dã bằng con trai hắn?

Anh em nhà họ Cố không rời mắt khỏi Sở Đại, Chử Chiêu xuống từ xe bò Trương Bất Phàm, xoa xoa mông: "A Đại xương cốt của tớ muốn nát rồi này."

Sở Đại: "Trở về phải huấn luyện lại!"

Cố Khanh Khanh kéo Sở Đại qua bên cạnh, trên mặt thẹn thùng, nhanh chóng thay vào đó là vui vẻ: "Ông bà nội. chú thím, các anh trai. Con trịnh trọng giới thiệu cho mọi người, đây là Sở Đại, là nam nhân của con."

Sở Đại cả người căng thẳng, mở miệng kêu: "Cha, mẹ."

“Ừ!” Thời Như Sương đáp lại, càng nhìn anh càng thích, chàng thanh niên này còn xinh hơn con gái cô rất nhiều.

Loading...