Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:04:47
Lượt xem: 43

Cục lương ở bên cạnh ga xe lửa, thật đúng trùng hợp Cố Thanh Liệt tìm được người, mà không phải ai khác, là ông nội cả, Cố Thiết Chuy.

Cố Thanh Liệt vẫy tay ngăn ở phía trước xe bò: "Ông ơi là cháu đây, Thanh Liệt!"

Cố Thiết Chuy nheo mắt nhìn cho kỹ, đúng là Thanh Liệt con cháu nhà mình, vội dừng xe bò, xuống dưới: "Cháu ngoan, sao về giờ này?"

"Bộ đội có phép cháu về thăm người thân, Khanh Khanh về kết hôn, mang theo em gái cùng em rể về nhà làm hỉ sự, thông gia cha cháu cũng tới, lễ hỏi đang ở ga tàu hỏa, ông ơi hỗ trợ kéo kéo."

“Vậy thì nhanh lên!” Đội vừa hoàn thành quyết toán cuối năm vào ngày hôm qua. Hôm nay, Cố Thiết Chuy mang theo mười mấy xe bò lại đây giao lương vụ 3 trong năm, vừa giao xong thì bị Cố Thanh Liệt cản lại, chậm thêm chút là đuổi không kịp rồi.

Cố Thanh Liệt lên xe bò chỉ hướng đến nhà ga, thấy đưa theo đưa lương toàn là những nhóc con 15, 16 tuổi buồn bực: "Thanh niên trai tráng của đội chúng ta đâu cả rồi? Anh Hùng sao không thấy đến vậy ông?"

"Hai tháng này đang tu đê đập, chuẩn bị ăn tết, hôm qua tráng niên vừa trở về, mấy tháng mệt quá sức cha con bảo bọn họ ở nhà nghỉ ngơi."

Cố Khanh Khanh xa nhà đã vài tháng, Cố Kim cũng không hề nhàn rỗi, phát triển mạnh mẽ gieo trồng dược liệu, toàn bộ đất hoang đều khai khẩn, còn cố ý tìm thầy lang Hách Nhất Trân cùng thanh niên trí thức Trương Thanh giao cho nhiệm vụ nhìn chằm chằm.

Đội sản xuất vừa mới bán một lô dược liệu cách đây không lâu. Quyết toán cuối cùng đã được thực hiện vào ngày hôm qua. Điểm công lao động của đội sản xuất bất khả chiến bại từ 2 mao tăng lên 7 mao, so với công nhân xưởng sắt thép không hề kém bao nhiêu.

Trong đội cây công nghiệp nhiều, hoàn toàn có năng lực trả tiền cho toàn bộ xã viên.

Lúc đầu, mọi người đều không mấy xem trọng đội trưởng khờ khờ Cố Kim, giờ Cố Kim bảo không muốn làm đội trưởng xã viên còn nổi điên ấy chứ.

Cố Thiết Chuy kể cho cháu trai ngắn gọn sự tình mấy tháng qua, làm xưởng ép dầu, dệt bông, nghiềng thóc, Cố Thanh Liệt càng nghe càng ngơ người.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ông đang kể về cha cháu à?" Hoàn toàn không thể tin được luôn ấy chứ.

Cố Thiết Chuy: "Cha cháu có năng lực, đội sản xuất Hồng Kỳ đã bị hắn lật đổ, ngàn năm sinh ra một người không có người thứ hai."

Cố Thanh Liệt: "... Chu cha trời ơi!"

Khi đến ga xe lửa, các thanh niên trong đội đã giúp chất đại kiện lên xe bò, Cố Thanh Liệt, Sở Đại và Cảnh Vệ Viên tiến lên hỗ trợ chừa lại Sở Uyên cùng Cố Thiết Chuy nói chuyện.

Cố Thiết Chuy chỉ biết tâm can bảo bối gả cho một quân nhân, không biết cha hắn cũng tham gia quân ngũ, nghe cảnh vệ viên nói ra thân phận Sở Uyển cả nửa ngày không khép được miệng.

Quan chức lớn nhất mà ông từng gặp trong đời là lão Từ không thì nhà ông Cố Kim, đều là đội trưởng đội sản xuất, còn nói tham gia quân ngũ thì có Tiết Kiến Sơn, nhưng Tiết Kiến Sơn chỉ là một tiểu đoàn trưởng dân binh thôi.

Giờ tự nhiên một cái Tư Lệnh quân khu đập trước mặt Cố Thiết Chuy nửa ngày không nói được lời nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-127.html.]

Sở Uyên lạnh căm căm nhìn cảnh vệ viên nhà mình, quá lanh mồm lanh miệng rồi. Cảnh vệ viên gục đầu không dám nói một lời.

“Ông ơi!” Giọng cười giòn giã của Cố Khanh Khanh vang lên bên tai, gấp không chờ nổi: "Chúng ta về nhà đi ông!"

Cố Thiết Chuy theo bản năng sờ trong túi ra đám hạt dưa, đưa cho cháu gái yêu quý: "Được, về nhà thôi!"

Cố Thanh Liệt cưỡi chiếc xe đạp Hồng Kỳ về nhà trước báo tin, Cố Khanh Khanh và Sở Đại ngồi trên xe bò do Cố Thiết Chuy đánh, Sở Uyên và Cố Thiết Chuy đang trò chuyện vui vẻ.

Cố Khanh Khanh nhìn lại sau lưng thấy có người, nhất thời sửng sốt, giật giật vạt áo của ông nội, nhẹ giọng nói: "Ông nội, chú Bất Phàm cũng đến đưa lương sao ông?"

Phải biết trong đội có tiếng làm biếng, gì cũng không muốn làm, chỉ thích trộm cắp hơn nữa còn trộm của nhà mình.

Cố Thiết Trụ phụt cười: "Cháu ngoan có điều cháu không biết, cha cháu nghĩ ra một chiêu, tên nhóc họ Trương này không phải thích trộm gà trộm vịt sao? Mặc kệ ở đâu bắt được hắn, cha cháu đều bắt hắn đi chăn trâu."

Không phải ngọn núi phía sau thôn Đại Truân Tử và thôn Đại Câu Tử của chúng ta liền một mảnh với đội sản xuất Hồng Kỳ sao? Trâu thích chui vào đó đi vài ngày tìm không ra, Bất Phàm người này mũi chó, phỏng chừng ăn trộm gà trộm vịt rút ra kinh nghiệm, ngửi chút là biết hướng trâu chạy."

Sở Uyên sau khi nghe xong chuyện thú vị, thông gia này của hắn còn rất biết cách nhìn người.

Cố Khanh Khanh ngồi bên cạnh Sở Đại cắn hạt dưa. Thấy anh ấy mãi không nói chuyên, bàn tay mềm mại phủ lên đùi: "Anh trai, có phải anh khẩn trương không?"

Sở Đại tay trái tay nắm lấy tay vợ, đôi mắt đen co quắp, thẳng thắn: "Có một chút."

“Cha em thực dễ nói chuyện!" Cố Khanh Khanh trấn an: “Đừng căng thẳng, nhà em đều là người tốt, không làm khó dễ anh đâu."

“Ừm, anh biết.” Sở Đại thân thể căng thẳng khẽ buông lỏng ra một chút.

Bên này, Sở Uyên và Cố Thiết Trụ đang trò chuyện sôi nổi, bên kia, Cố Thanh Liệt đạp xe một mạch đến nhà, đẩy cửa sân vào bên trong —

"Ông bà nội ơi, cháu về rồi."

Tết Nguyên Đán sắp đến, hai ngày nay Cố Ngân nhàn rỗi muốn đem những cái gỗ để dành khiêng ra sân làm hồi môn cho cháu gái, tay cầm cái mộc tay cầm cái bào.

Nghe tiếng la hét hắn nghiêng đầu đối diện với đôi mắt vui sướng của cháu trai.

"Chú hai! Cháu là Thanh Liệt!"

Cố Ngân hơi quay người để tránh cái ôm nồng nhiệt của cháu trai: "Ừ ... Chú hai không mù."

Loading...