Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 126

Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:04:45
Lượt xem: 33

Cố Khanh Khanh tỉnh lại theo động tác của Sở Đại, nhìn thấy trên mặt anh ấy lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cười hì hì dán lên, hôn lên cằm anh ấy một cái.

"Anh trai, anh dậy rồi?"

Sở Đại tặc lưỡi: "Vợ, cấp một lời giải thích?"

"Tối qua anh say quá. Em bảo anh đi tắm anh không nhúc nhích. Mùi rượu làm em không ngủ được nên em đánh chậu nước lau người cho anh."

“Cho nên, quần áo cũng cởi.” Ánh mắt đầy ẩn ý.

Cố Khanh Khanh ấp a ấp úng: "Nếu không cởi ra thì làm sao lau?"

Sở Đại bị vợ là cho chấn kinh rồi, xoa xoa cái mặt của vợ: "Buông tay."

“Anh muốn đi đâu?”

Sở Đại: "... Nhà vệ sinh."

Nhịn không được phản kích một câu: "Em không cảm giác được sao?"

Cố Khanh Khanh vội vàng thu tay lại, ôm chăn co rụt lại vào góc giường.

Sở Đại lần này thật sự bị chọc đến tức cười: "Em chính là cố ý đi?" Lần đầu tiên gặp mặt hắn còn tưởng cô bé này nhát gan, kết quả hắn không dám nghĩ tới luôn mà.

Để tránh bị nghi ngờ, Cố Khanh Khanh rụt đầu vào trong chăn bông: "Em không có xem."

Sở Đại khẽ nhướng mày, đứng lên mép giường, đi đến tủ lấy quần áo.

Cố Khanh Khanh lại bỗng nhiên lộ ra đôi mắt từ dưới lớp chăn bông.

Sở Đại dường như cảm nhận được, quay đầu, bắt gian ngay tại trận.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắn tay phải cầm cái áo sơ mi trắng, đối diện với ánh mắt ngượng ngùng của vợ 囧

Sở Đại bỗng nhiên bật cười.

“Đừng nóng vội, còn mấy ngày thôi.”

Hôm nay đi thôn Đại Truân Tử, ngồi xe lửa đến chiều là đến nơi, chờ trưởng bối đem hôn kỳ định ra rồi xả chứng, hắn sẽ không khách khí nữa.

Cố Khanh Khanh hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, trong ánh mắt ngượng ngùng mang theo vài phần chờ mong.

Hai người tắm rửa sạch sẽ đi xuống lầu, Sở Uyên thay quần áo len xanh quân đội đang ngồi vào bàn đọc tài liệu.

Thấy bọn họ đi xuống, ông ấy đưa tài liệu cho cảnh vệ viên: "Tôi không ở đây mấy ngày, toàn quyền giao cho Phó Tư Lệnh phụ trách."

"Vâng!"

Cảnh vệ viên mang theo tài liệu đi ra ngoài, Cố Khanh Khanh cùng Sở Đại ngồi xuống.

Bữa sáng là một nồi cháo lớn nấu từ hải sản còn sót lại từ ngày hôm qua. Có đủ thứ trong đó. Cố Thanh Liệt cười toe toét múc một chén lớn cho Sở Uyên rồi mới múc cho mình một chén đầy ắp, bên cạnh còn có một hộp cơm đựng một con tôm lớn.

Sở Đại múc cháo cho Cố Khanh Khanh thì nghe thấy tiếng Sở Uyên hừ lạnh: "Thanh Liệt a, nếu con là con trai chú là được rồi."

Lý trí Sở Đại chọn bỏ qua không nghe thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-126.html.]

Cố Thanh Liệt đang lột tôm, nghe nói như vậy thì ngơ người ra: "Khanh Khanh và lão Sở kết hôn, cha của lão Sở là cha con, ngài về sau là cha của ba anh em chúng con nha!"

Vẻ mặt căng thẳng của Sở Uyên không khỏi buông lỏng, chậm rãi uống cháo: "Được. Về sau các người là con của Sở Uyên ta."

Cố Thanh Liệt bật chế độ máy hát, Cố Xán Dương còn không biết Cẩu Đản đi nhận cho hắn thêm một người cha.

Ăn sáng xong là bảy giờ, cảnh vệ viên lái xe đưa bọn họ đến nhà ga, Chử Chiến đã sớm đứng đó chờ sẵn.

Hiện tại ở xe lửa sơn màu xanh ngổn ngang người và hàng hóa, lễ hỏi cấp Cố gia đã đưa lên thùng xe lửa, TV màu không mua được, chỉ có đài TV chín tấc gấu trúc, Tủ Lạnh Minh Khắc Tư còn máy giặt một lồng, còn có Sở Uyên yêu cầu máy may Mật Phong radio sóng ngắn cùng xe đạp Hồng Kỳ.

Chử Chiến nhét cho Sở Uyên một chiếc đồng hồ Đông Phong: "Đến lúc con trai tôi kết hôn ngài phải dựa theo tiêu chuẩn này đặt mua cho tôi."

Sở Uyên người này hắn quá hiểu biết rồi, vay miệng đánh giấy nợ đều là đánh rắm, lớn tuổi chút ai không biết hắn là cái đồ vô lại.

“Đã biết.” Sở Uyên có chút không kiên nhẫn: “Không phải chỉ là một ít đồ điện, nếu thật sự không được ông đến nhà tôi dọn đồ đi đi, coi trọng cái gì thì lôi hết đi."

Chử Chiến: “... cái đó là Bộ Tư Lệnh phối trí cho ngài." Hừ không thuộc về ông.

Nhận tới tay rồi liền chơi xấu, người gì đây trời?

“Đừng lo lắng, bộ tư lệnh quân khu còn không đến mức thiếu chút đồ vật đấy." Sở Uyên thấy lễ hỏi đặt mua được hết vừa lòng: "Đầu năm trở về đến lúc đó mời ông uống rượu."

Chữ Chiến vỗ vỗ bả vai hắn: "Quân đoàn không quân có diễn tập không thể phân thân, bằng không tôi bồi ông đi."

-

Cố Khanh Khanh lên thùng xe, ngồi xuống bên cạnh Sở Đại, Cố Thanh Liệt ngồi đối diện với họ, Chử Chiêu nhất định muốn đi theo, vừa lúc cùng Cố Thanh Liệt ngồi cùng nhau.

Cảnh vệ viên chức trách là bảo hộ thủ trưởng, Sở Uyên đi đâu thì người đi theo đó, xe do người của Chử Chiến lái trở về.

Xe lửa chậm rãi di chuyển, Cố Khanh Khanh bừng tỉnh hoàn hồn.

Là thật sự, phải về nhà rồi.

Dựa vào vai chồng, cảm giác thật an tâm, ngược lại Sở Đại là người khẩn trương.

Tàu lửa tốc độ thong thả, dừng lại rất nhiều lần, tới tới lui lui người nối tiếp không dứt.

Phương nam không phải như Biên Thành hoang vu thê lương.

Khoảng 1h chiều mọi người đến được Diêm Thành.

Người trên tàu hỗ trợ dở đồ vật xuống, quá nhiều đại kiện dẫn đến một đám người sôi nổi nhìn sang.

Cố Thanh Liệt gãi đầu: "Làm thế nào để chuyển những thứ này về nhà đây?"

Sở Uyên không vội chút nào: "Gần đây có cục lương thực chứ? Thời gian này hẳn là cuối năm giao lương, Thanh Liệt con đi xem có đội sản xuất quen không, nhờ xe bò kéo về."

Cố Thanh Liệt nói "vâng" một tiếng: "Mọi người chờ một chút!"

Cố Khanh Khanh gật đầu.

Cô không cảm thấy rụt rè khi đến quân khu phương nam, là vui sướng từ tận đáy lòng, lôi kéo Sở Đại đi xung quanh.

Cảnh vệ viên đứng bên cạnh Sở Uyên cảnh giác nhìn xung quanh.

Sở Uyên mặc quân phục, cảnh vệ viên thì mặc quân trang bên hông có súng, người qua đường đều cố tránh đi.

Loading...