Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 125

Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:04:43
Lượt xem: 20

Buổi tối gió lạnh thổi qua, đoàn người tỉnh táo phần nào lại tiếp tục ăn uống, ngày mai còn có chính sự, Sở Uyên bảo cảnh vệ viên thu hết rượu trên bàn lại, cả t.h.u.ố.c lá cũng thu lại.

Bữa tiệc mãi đến hơn mười giờ mới kết thúc, Cố Xán Dương loại người trước nay không hề say xỉn mà cũng say khướt, là Chử Chiêu khiêng trở về.

Sở Đại ngồi ở kia, ánh mắt trong trẻo.

Nếu không phải Cố Khanh Khanh kêu anh ấy trở về phòng mà kêu không được thì thật đúng cho rằng anh ấy không có say.

Cô giơ tay vẫy vẫy trước mặt người đàn ông: "Anh trai?"

Sở Đại ngơ ngơ nhìn thẳng.

Các quân trường sớm đã được cấp dưới mang về, đường xa mà đến các Đoàn Trường, Sư Trường đều được đưa đến nhà các lão chiến hữu, tùy tiện chắp vá một đêm.

Sở Uyên cũng được cảnh vệ viên dìu về phòng.

Cố Thanh Liệt không uống rượu chỉ lo ăn uống no nê.

Con tôm to bằng cánh tay hắn, còn có con gì mà vỏ đen ngòm, toàn thân có gai hương vị ngon thật là ngon, tôm cũng tràn đầy là thịt.

Hắn ở Biên Thành nào thấy được những đồ tốt này đâu, thủ trưởng liều mạng uống rượu khoe chiến tích cũ thì hắn cởi áo nới lưng quần rộng rãi mà ăn, thấy bọn họ không chịu dùng bữa còn suy nghĩ chờ lát nữa lấy hộp cơm đựng chút ngày mai mang về cho ông bà nội nếm thử.

Khi Cố Khanh Khanh đưa Sở Đại về phòng, hắn vẫn đang ngồi trong gió lạnh bóc vỏ tôm, mấy chiến sĩ đi thu dọn rác, thấy vỏ tôm một bàn, mà một mình Cố Thanh Liệt vui vẻ ngồi ăn sợ đến ngây người.

“Đồng chí.” Chiến sĩ không biết làm sao để xử lý: "Nếu không tôi mang hộp cơm cho cậu mang về ăn? Chúng tôi đến thu cái bàn."

Đồ ăn còn lại là bữa sáng của các thủ trưởng ngày mai, bàn ghế cũng phải dọn của nhà nào về nhà nấy.

“Xong rồi.” Cố Thanh Liệt cười toe toét: “Tôi sẽ lấy thêm hai hộp cơm nữa, ngày mai ăn sáng, ăn xong trả hộp cơm lại cho mọi người."

Chiến sĩ cười ra tiếng: “Được.”

Bọn họ lý giải được, trước kia mới từ đất liền đến vùng duyên hải, quân khu hải quân cũng là như vậy, ăn hải sản đến mê say, kết quả hôm sau đau bụng tiêu chảy.

Nhìn thấy Cố Thanh Liệt đứng dậy thu dọn đồ đạc vừa ăn uống, bọn họ nhìn nhau nhưng không nói gì, sợ ảnh hưởng đến khẩu vị đồng chí ấy.

Cố Khanh Khanh đỡ chồng đến bên giường, anh ấy thân cao chân dài, lên cầu thang cô phải mất bao nhiêu công sức.

Nghĩ đến ngày mai là về nhà, cả người tràn đầy năng lượng.

Cô đã hơn bốn tháng không gặp cha mẹ, trong lòng cô nhớ vô cùng.

Cô cởi áo khoác của anh ấy, kéo chăn bông đắp cho chồng rồi đi rửa mặt, lại mang khăn lông đến lau mặt cho anh ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-125.html.]

Cố Khanh Khanh nhẹ nhàng lau mặt, nam nhân nhắm chặt hai mắt, ánh sáng ấm áp từ trên đỉnh đầu chiếu vào trên mặt anh ấy, lông mi dài lưu lại một cái bóng mờ ở mi mắt dưới.

Cô không nhịn được đưa tay lên chọc vào lông mi của anh ấy, lông mi của người đàn ông run lên, lòng bàn tay trắng nõn đột nhiên nắm lấy cổ tay cô kéo cô về phía anh.

Sở Đại uể oải mở mắt liếc vợ, có lẽ là vì sợ cô làm loạn, anh lật người đè cô ở bên dưới.

Cố Khanh Khanh nghe thấy hơi thở ấm áp của anh ấy, khăn lông trên tay rơi xuống sàn gỗ.

“Khanh Khanh.”

“Vâng?” Cố Khanh Khanh chớp mắt.

Sở Đại nghiêng đầu, hoàn toàn ngủ say.

Cố Khanh Khanh: "... Xem ra anh thật say rồi nha."

Cô bị người đàn ông đè bên dưới, mùi t.h.u.ố.c lá và rượu nồng nặc trên người anh khiến cô hơi choáng váng, cô đặt ngón tay lên lưng anh, sờ sờ mấy lần rồi dùng sức đẩy người xuống.

Sở Đại nhắm chặt hai mắt, không hề có sức phản kháng.

Cố Khanh Khanh ngồi trên đùi anh ấy cởi cúc áo sơ mi của anh, nhìn thấy vết sẹo ở đó, vẫn ngây người, cuối cùng ngón tay đi xuống "lạch cạch" tháo bỏ dây lưng.

Cô đứng dậy ra khỏi giường lấy khăn tắm, đánh một chậu nước ấm đến lau mình cho chồng.

Sở Đại thấp giọng hừ hừ, Cố Khanh Khanh tưởng anh ấy sắp tỉnh dậy thì anh ấy trở mình tiếp tục ngủ.

Vừa lúc có thể lau lưng cho anh ấy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chiếc khăn tắm trên tay Cố Khanh Khanh từ trên n.g.ự.c xuống đến vòng eo mịn màng, khi nó đáp xuống nơi nào đó, như bị nhấn nút tạm dần.

Tự mình lẩm bẩm một mình: "Dài như vậy a ...."

Trên mặt như bị ráng đỏ, lỗ tai nóng bừng, ngón tay run rẩy di chuyển, vốn dĩ một hai phút lau xong rồi cô kéo đến nửa giờ.

Đi đổ nước rồi rót một ly nước, treo khăn tắm, cô vào phòng khóa cửa lại.

Đứng trước tủ, cô muốn tìm cho anh ấy vài bộ quần áo để mặc vào, cuối cùng không biết vì sao, cái gì cũng không lấy, trực tiếp đem cửa đóng tủ lại.

Bật đèn lên, cô leo lên giường bò qua chồng chui vào trong chăn dán lên lồng n.g.ự.c nóng bỏng của người đàn ông, nhắm mắt lại.

Sau khi trằn trọc một ngày, cô có chút mệt mỏi, nửa tỉnh nửa mê ngáp dài, như thói quen cầm lấy vật quen thuộc .... chìm vào giấc ngủ.

Một đêm không mộng mị.

Sở Đại thức dậy đúng năm giờ sáng, hắn vén chăn bông lên, liếc mắt nhìn xuống, lâm vào trầm tư.

Loading...