Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 124
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:04:40
Lượt xem: 29
Sau khi chải đầu, sửa sang lại quần áo, Sở Đại dẫn Cố Khanh Khanh đi ra ngoài, đại viện quân nhân tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, nhìn quân trang đều ở cấp bậc đoàn trở lên, một số người không phải là người của quân khu Phương Nam.
Hắn là các chiến khu khác, từng đi theo Sở Uyên, giống như Quan Huân, năm đó cùng lão thủ trưởng đi chinh chiến khắp nơi.
Cố Khanh Khanh bóp nhẹ lòng bàn tay người đàn ông, nói nhỏ vào tai anh ấy: "Anh trai, nhìn mặt cha có vẻ không được tốt lắm."
Sở Đại cau mày ngẩng đầu nhìn Sở Uyên đang ở bên cạnh Chử Chiến mặt lạnh, hắn an ủi cô gái nhỏ: "Không có chuyện gì, em trước tiên tìm chỗ nào đó ngồi ăn trước đi, chờ lát nữa đi kính rượu khả năng không có thời gian để ăn."
“Vâng.” Cố Khanh Khanh ngoan ngoãn gật đầu, “Ngữ khí của anh tốt một chút."
Từ hai ngày nay ở chung, cô có thể thấy được hai cha con đối xử với nhau thật sự không tốt, Sở Uyên em thường đứa con trai này, còn Sở Đại không để ý gì đến cha.
Sở Đại vén mở tóc của cô gái nhỏ ra sau lại, ngắm nhìn vài lần rồi mới sải bước đi về phía Sở Uyên.
Chử Chiến đang an ủi Sở Uyên: "... Này cũng không có gì đâu ... Lần sau rồi về quê xem sao."
Chử Chiêu thấy anh em mình đến nháy mắt, thấp giọng nói: "Nhà cậu cái thím họ kia vừa đến, mang theo một túi bánh hỷ, chú Sở muốn lưu thím ấy ở lại ăn cơm, còn hỏi vì sao không đưa cả nhà đến."
Sở Đại cau mày: "Rồi sau đó."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Thím họ của cậu nói nhà bọn họ toàn gia đều là góa phụ, sợ đụng đến cô dâu mới, không may mắn, để lại bao lì xì liền đi rồi."
"Còn có trước khi thím họ của cậu còn nói. A Đại kết hôn về sau cần dùng tiền nhiều, hai cha con cậu không cần đưa hết tiền trợ cấp cho bên đấy nữa, cuộc sống tuy không phải là thật sung túc nhưng hiện tại mùa màng khá hơn trước, vẫn có thể ăn no."
"Còn nói là mấy đứa nhỏ đều nhớ ông chú cùng chú họ tốt."
Sở Đại nghe xong, mãi một lúc sau không nói gì.
Sở Uyên thở dài: "Vợ lão nhị thật là hồ đồ, đều là người nhà ai sẽ chú ý đến cái này đâu? Chúng ta tham gia quân ngũ sao để ý đến chuyện tà môn này đâu, ông nhìn xem bao lì xì này bao nhiêu tiền."
"Đây là đủ một nhà năm người ăn trong một năm."
Chữ Chiến vỗ vai người anh em: "Sở gia các người nam nhân là hán tử, nữ nhân cũng không phải người cả đời nguyện ý ăn không, như vậy cũng tốt, đứa nhỏ lớn không phải 12 tuổi rồi sao? Về sau tham gia quân ngũ, Sở gia không có kẻ hèn mọn."
Sở Uyên trong lòng không nói nên lời, hắn thở dài, nam nhân cương nghị nhịn không được hốc mắt đỏ.
Hắn nhét phong bì đỏ vào tay con trai, bước chân đi về phía mọi người tiếp đón những chiến hữu cũ.
Sở Đại nhìn xuống phong bao lì xì trong tay, thật lâu không lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-124.html.]
Tiệc cưới bắt đầu đúng 12h, Sở Uyên tư cách là nhà trai đang ngồi với quan quân cấp cao dẫn đầu lên tiếng.
"Hôm nay con trai tôi kết hôn. Xin cảm ơn tất cả các chiến hữu xa xôi vạn dặm rút thời gian đến đây, thiên ngôn vạn ngữ đều trong chén rượu này, tôi kính các vị một ly."
Nói xong, nâng ly lên uống một hơi cạn sạch.
Các quan quân có mặt lần lượt đứng lên: "Kính Thủ Trưởng!"
Ngày mai xuất phát đi thôn Đại Truân Tử, Sở Uyên đã sớm nói chuyện với người bến dưới cũng là chiến hữu của hắn chuẩn bị t.h.u.ố.c lá và rượu.
Rượu Mao Đài 8 đồng một bình, Trúc Diệp Thanh 3 đồng tiền đều thoải mái mà uống, hai mao một bao Hải Tân, ba máo chín một bao Đại Tiền Môn tùy ý ném ở trên bàn, cho các lão đồng chí đã ghiền.
Sở Uyên xem như hào khí một phen.
Bất quá kiêu ngạo này phải trả giá đắt, con trai kết hôn, cha thiếu nợ chồng chất.
Phi công không được phép đụng vào rượu, ngày mai Cố Xán Dương sẽ không phải huấn luyện, ngày mốt được nghỉ phép. Dưới ánh mắt không dám tin tưởng của Chử Chiêu, trầm mặc không lên tiếng, cùng Sở Đại uống hết chén này đến chén khác.
Nhìn thấy tư thế này, Cố Thanh Liệt khẽ xoay người ngăn cản tầm mắt, để bên kia người nhà quân nhân nói chuyện vui vẻ với em gái hắn không nhìn thấy được.
Tính cách của những người phụ nữ sang sảng, vừa ý Cố Khanh Khanh, bọn họ mời rượu cô cũng uống mấy chén, cuối cùng gương mặt đỏ bừng hai mắt m.ô.n.g lung bị Cố Thanh Liệt ôm đưa lên lầu hai.
“Đồ mèo con say xỉn, từ nhỏ đến giờ không thấy em dính vào rượu, không nhìn chút là vui vẻ chộp ngay." Cố Thanh Liệt miệng thì lẩm bẩm lầm bầm thả em gái lên giường, đắp chăn rồi lại đi ra ngoài pha một ly trà nóng đặt trên đầu giường.
Cố Khanh Khanh dựa vào đầu giường ngủ rồi, Cố Thanh Liệt nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của em gái hồi lâu rồi thở dài.
"Về sau anh trai không ở bên người, chính em phải tự mình lo liệu."
Cố Khanh Khanh một giấc ngủ đến chiều, tỉnh lại đầu ngốc nghếch, ngồi ở trên giường nửa ngày không định thần được, sờ sờ lên đầu giường bưng cái ly nước uống một hơi nửa ly mới sốc chăn dậy đi xuống lầu.
Bên ngoài náo nhiệt vẫn còn tiếp tục, quân dưới trướng Sở Uyên phân tán khắp các quân khu, thậm chí có người mười năm chưa có gặp qua. Lần này Sở Đại kết hôn mới có thể tụ lại, lần sau không biết là khi nào.
Nào là Quân Trường ôm bình rượu kể về niềm vui g.i.ế.c địch diệt phỉ xưa kia, có người dõng dạc hùng hồn hai mắt đẫm lệ kể về chiến tích tung hoành. Có người say ôm cánh tay Sở Uyên không buông, miệng đại soái hai đại soái.
Sở Uyên tính khí mấy năm mới lắng đọng xuống như bị bậc lửa, trái đá phải đẩy miệng hùng hùng hổ hổ: "Đại cái gì mà soái, lão tử xem cậu rất soái đấy, hát lại cái bài 800 năm trước, lăn xa ra một chút."
Cố Khanh Khanh được gọi là người tỉnh táo nhất, đám nhỏ đã sớm cầm đồ uống cùng kẹo chạy xa, còn người lớn kể cả nam lẫn nữ say khướt, hiển nhiên là vô cùng thoải mái.
Có lẽ đã lâu rồi không gặp nhau, tình cảm dưới đáy lòng không áp chế được.
Bọn tình cách mạng hữu nghị khắc sâu là bồi ra từ thây sơn biển máu, trong lòng Cố Khanh Khanh không thể hoàn toàn lý giải cảm giác, nhưng không ngăn được lòng kính nể từ tận đáy lòng.