Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 123
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:04:38
Lượt xem: 35
Sở Đại: "..." Cũng may, Cố gia chỉ có một Cố Xán Dương.
Còn tốt là Cố Thanh Liệt là anh em tốt của hắn.
Còn tạm là 20-30 anh em họ ở quê Khanh Khanh không tham gia quân đội.
Chử Chiêu và Cố Thanh Liệt hợp ý, buổi sáng cùng nhau chạy đến chạy lui trong đại viện, nhân tiện hỏi thăm tin tức về Cố gia.
Khi biết chị dâu nhỏ có tận 20-30 anh họ, Chử Chiêu không phúc hậu cười thành tiếng.
Tâm can bảo bối của Cố gia nha, nhiều người chở nhiều người che, tình cảnh của A Đại quá đỗi gian nan.
Suy cho cùng, bao năm làm anh em hắn cấp Sở Đại một cái chiêu: "Đến nhà chị dâu nhỏ rồi cậu cần mẫn chút, nhóm lửa chặt củi cho heo ăn, xuống đất việc gì làm được thì cứ cướp làm, ở nông thôn thích con rể cần mẫn, cha tớ trước kia đi nhà ông ngoại chính là như vậy mới qua được cửa đấy."
Sở Đại vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Cảm ơn người anh em."
Hai ngày này, Sở Uyên bận xong việc bộ tư lệnh liền thu xếp hôn sự của con trai, thuận tiện nhắc nhở Chử Chiến nhanh chút, chuẩn bị lễ hỏi gấp cho hắn, hiện tại đã 27 tháng Chạp, ngày kia bọn họ phải đi thôn Đại Truân Tử rồi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Đại đưa Cố Khanh Khanh đến cửa hàng bách hóa lớn nhất ở đây, mua cho cô một chiếc đồng hồ Đông Phong kiểu nữ, dùng phiếu kiều hối tốn thêm 125 đồng tiền.
Còn mua cho cô gái nhỏ kem dưỡng da và một đôi giày da nữ.
Cuối cùng đưa người đến tiệm may.
Tiệm may ở đây cũng là tiệm vải, cắt vải trực tiếp rồi đặt tiệm may làm là được, Cố Xán Dương và Cố Thanh Liệt thương em gái về sau đi đảo Bạch Sa không dễ gì có quần áo mới, đưa toàn bộ phiếu vải cho Cố Khanh Khanh.
Còn về tiền trợ cấp, Sở Đại không thu.
Tiền trợ cấp một năm của hắn đều đưa cho Cố Khanh Khanh, phía trước đi Binh Đoàn trong nhà còn để lại một số tiền, hắn còn chưa mức phải dùng tiền trợ cấp của anh vợ để nuôi vợ.
Sở Uyên cũng không biết lấy đâu ra một số phiếu kiều hối cùng phiếu vải còn có một số phiếu công nghiệp.
Khả năng cũng giống hắn là mượn từ Chử gia.
Chử Chiêu hôm qua đem phiếu áp đáy hòm đều đưa cho hắn, còn lưu luyến không rời nói chờ hắn cưới vợ phiếu này phải còn trở về.
Sở Đại trực tiếp rút từ trong tay hắn ra.
Tối hôm qua, hai cha con Chử gia ngồi ăn cơm cùng nhau, hai cha con đồng thanh mở miệng: "Con còn phiếu không? Có cái gì lấy ra cái đó."
Cuối cùng, hai cha con hai mặt nhìn nhau.
Sau đó là tiếng Chử Chiến chửi ầm lên, chửi hai cha con Sở gia không phúc hậu, toàn báo đến nhà hắn, đến cả những chuyện gạo xưa thóc cũ đều nhảy ra hết, lưu lại một câu: "Cái gì chó má đại soái, chính là cái binh lính càn quấy."
Sau này ra ngoài đi dạo hỏi thăm, hóa ra không phải hắn người duy nhất bị báo, trong lòng bỗng trở nên cân bằng.
Cách ngày là thấu lên dán lên người lão Sở lão thủ trưởng.
Trong tiệm vải, Cố Khanh Khanh xem đến hoa cả mắt.
Hai quầy gỗ lớn, chia thành năm lớp, lớp trên cùng là vải in hoa, lớp thứ hai là vải kaki, lớp thứ ba là vải nhung, lớp thứ tư là vải sẫm dày nặng phía dưới cùng là vải dạ.
Một cái quầy khác là tơ lụa, Cố Khanh Khanh liếc mắt một cái đã bị thu hút bởi một cái vải dệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-123.html.]
Nhân viên bán hàng của tiệm vải đi tới, hỏi: "Đồng chí, đồng chí có nhu cầu gì?
Cố Khanh Khanh chỉ vào tấm vải tơ lụa đỏ trên quầy thứ hai: "Xin chào, vải này là để may quần áo?"
"Không phải nga, là làm chăn bông, hai người là vợ chồng son?" Người bán hàng tuệ nhãn như đuốc: "Khối nguyên liệu chăn bông này vừa lúc thích hợp với đồng chí, cái này gọi là tơ lụa long phượng, loại này là dạng khổ vải lớn, người nhà bình thường không lấy ra được nhiều phiếu vải một lúc nên vẫn luôn gác lại ở nơi này."
Nhân viên bán hàng đã khéo léo giải thích tại sao chất liệu tốt như vậy lại không bán được.
Cố Khanh Khanh nhìn nam nhân bên cạnh vui vẻ nói: "Anh trai, em thích cái này!"
Bởi vì ngoài màu màu sắc tươi sáng, nguyên nhân chính là do ngụ ý tốt.
"Tơ lụa này chúng tôi mua, phiền toái ngài mang một ít vải dệt khác xem một chút, chúng tôi còn may một ít quần áo." Sở Đại nói với nhân viên bán hàng.
"Được, đồng chí, chờ một chút."
Cố Khanh Khanh chọn ra mấy loại vải, xác định kiểu dáng xong rồi người bán hàng mang thước gỗ đến đo kích cỡ cho Cố Khanh Khanh ghi vào trên quyển tập."
Cố Khanh Khanh hỏi nam nhân bên cạnh, "Anh trai, anh không làm quần áo sao?"
Sở Đại cười: "Trong tủ còn thường phục trước kia của anh, có thể mặc, trên đảo mỗi ngày mặc quân trang, không cần may."
Cố Khanh Khanh ngẫm lại cũng là cho nên tùy anh ấy, Cố Xán Dương cùng Cố Thanh Liệt cũng vậy không cần lo cho bọn họ, cả ngày ở bộ đội không dùng được.
Cho nên cô cắt vải cho mỗi mình cô.
Nhân viên bán hàng đã cắt vải theo kích thước của cô rồi dựa theo đó tính tiền.
Điền khổ vải, đơn giá và số lượng vào một tờ giấy, đồng thời viết rõ cần bao nhiêu phiếu vải, sau khi Sở Đại ký tên vào, ông cụ ở quần lách cách tính toán, tính tiền xong thì Sở Đại lấy tiền và phiếu thanh toán, ông cụ đóng dấu lên tờ hóa đơn.
Trên biên lai đóng dấu hai cái chữ to.
“Đây là phiếu định mức của ngài, thỉnh cầm." Người bán hàng vẫn bộ dạng cười thân thiết kia: "Đêm 30 phiền đến đây lấy quần áo nhé!"
29 tháng chạp là phải đi thôn Đại Truân Tử, cuối cùng hai người quyết định để Cố Xán Dương mang về.
Cố Xán Dương không có ngày phép, vì hôn sự của em gái nên cố ý xin nghỉ 10 ngày, xem như là ứng trước ngày phép của hai năm sau.
28 tháng chạp, Sở gia ở đại viện quân nhân giăng đèn kết hôn, tổ chức hôn sự.
Phụ nữ trong đại viên đều đến hỗ trợ chuẩn bị đồ ăn, trong nhà mỗi người đều có bếp, Sở Uyên nhờ cảnh vệ viên mua nguyên liệu nấu ăn trước, đưa đến nhà từng người, nhờ mỗi hộ làm vài món ăn.
Nam nhân đại viện dọn bàn ghế của nhà mình ra ngoài, bày biện ở chỗ đất trống.
Hai Quân Trường mặc quân phục xanh lục và xanh dương đem nước có ga, rượu Mao Đài, kẹo sữa Thỏ Trắng, kẹo bơ cứng, kẹo đậu phộng, kẹo tôm hùm, còn hạt dưa và đậu phộng lên bàn, bầu không khí tức khắc náo nhiệt lên.
Mấy đứa nhỏ chạy quanh bàn, lâu lâu duỗi tay cầm một hai viên kẹo.
Cố Khanh Khanh vẫn mặc bộ quần áo xanh quân đội mà cô mặc khi kết hôn trong Binh Đoàn, bởi vì không có trưởng bối nữ ở đây, Sở Đại tự chải đầu cho cô.
“Một chải chải đến đuôi ..." Nam nhân đứng sau lưng cô, bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng nắm cây lược gỗ, ánh mắt ôn nhu như nước.
Nghe anh ấy học thím Dư lúc chải tóc cho cô, mặt Cố Khanh Khanh đỏ lên, Sở Đại không cẩn thận chạm vào sau tai cô gái nhỏ, hết sức nóng rực.
“Thẹn thùng a, vợ." Nam nhân kinh ngạc, tay trái quấn lấy mái tóc dài, dày, ánh mắt mang theo ý trêu chọc.