Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 122
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:04:36
Lượt xem: 42
Chử Chiêu mất một lúc mới định thần lại, tâm trạng chơi cờ cũng không còn nữa, đau đầu nói: "Lão Sở, không phải là tôi không giúp ông, máy may, radio và xe đạp còn dễ nói, TV tôi cũng ráng cho ông một đài 9 tấc, chớ ông còn đòi máy giặt cùng tủ lạnh, cái này tốn công sức à nha!"
Hiện trong nước không thể sản xuất được những thứ này, tất cả đều nhập khẩu từ các nước láng giềng, hiện tại người ta đã có máy giặt lồng đôi mà bọn họ không có a, đừng nói lồng đôi, cả tay quay còn không có.
Sở Uyên bộ dạng "ông tự ngẫm biện pháp đi": "Thằng nhóc thúi nhà tôi muốn mang tôi về nhà thông gia trước giao thừa, thời gian có chút vội."
Chử Chiêu bất lực: "Thủ trưởng à, ông không thể tóm được con dê béo bắt chẹt mãi được, đi tìm lão Bạch, lão Thái, lão Trương, lão Tiền đi, nhân mạch bọn họ rộng lắm đấy!"
"Họ phải giúp tôi mua t.h.u.ố.c lá và rượu, à đúng rồi thông gia của tôi ở đội sản xuất làm đội trưởng, ông lại giúp tôi tìm một cái đồng hồ, đồng hồ chỗ thông gia có tác dụng hơn với chỗ này của chúng ta."
Chử Chiêu lần này hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Sở Uyên ngồi cùng hắn không tới 20 phút, Chử Chiêu cái đầu muốn bự to lên gấp đôi, chờ hắn vừa đi, thở dài tìm những chiến hữu cũ, quân trường sư trường hoặc là nhiều ít có chút quan hệ.
Lão Sở có mỗi độc đinh độc mầm này thôi, lão thủ trưởng không biết bao nhiêu lần kéo hắn từ quỷ môn quan trở về, thôi hắn tận lực mà làm, báo đáp ân tình lão thủ trưởng.
Đi được hai bước, hắn lại ưỡn ngực, thầm nghĩ mình có bao nhiêu chiến hữu, thuộc hạ ở khắp các quân khu.
Không được, cắn chặt răng cũng phải gom cho đủ!
Sở Đại đêm nay ngủ một giấc thật ngon, vợ hắn thương hắn nên đặc biệt ôn nhu, như con mèo con ngoan ngoãn nép ở lồng n.g.ự.c hắn, cứ dính dính lấy hắn.
Sở Uyên cũng ngủ rất ngon, đến nhà của một vài đồng đội cũ đem hỉ sự kể cho bọn họ, rồi xử lý xong vấn đề lễ hỏi.
Chử Chiến với mấy người khác thì không nhẹ nhàng được như vậy.
Sáng sớm hôm sau, cảnh vệ viên mang đồ ăn đến.
Cố Khanh Khanh rửa mặt, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy loại nhà vệ sinh thế này, không giống nhà xí lợp tranh dựng lên ở quê cô, loại này còn có thể xả nước được nửa.
Nơi để rửa cũng là trong nhà vệ sinh, nước sẽ chảy ra ngay khi cô vặn vòi, còn có một tấm gương soi.
Cô cười toe toét với cô gái trong gương, bên kia lập tức đáp lễ.
Cô sờ sờ mặt thở dài: "Sao đen như vậy?"
Ở Biên Thành dãi nắng dầm mưa, làn da còn có chút bị bong tróc.
Cố Thanh Liệt đi trong sân tập thể dục buổi sáng, đây là thói quen của hắn, Sở Uyên rất thích thanh niên tính tình ngay thẳng này, vừa vô tư tính tình ngay thẳng khá tốt.
Trên bàn ăn, Sở Uyên vừa uống cháo vừa nói với con trai: "Lễ hỏi con không cần nhọc lòng, cha đã bảo chú Chử đi làm, trước giao thừa sẽ chuẩn bị thỏa đáng."
Sở Đại gật đầu, ngón tay thon dài đỡ cái chén: "Ngài đem danh sách nói với con một chút."
“Anh là cha hay tôi là cha?" Sở Uyên không chịu nổi giọng điệu muốn báo cáo của con trai, thấy con trai lười hé răng nói chuyện với mình, hắn bực bội: "Tủ lạnh, TV, máy giặt, máy may, radio, xe đạp còn có rượu Mao Đài, Trúc Diệp Thanh, lại kiếm cho cha vợ anh một cái đồng hồ hiệu Đông Phong."
Nói đến đây, ông dừng lại: "Chừng đó, đại khái là vậy."
Sở Đại im lặng một lúc mới lên tiếng nhắc nhở: "Khanh Khanh nói đội sản xuất của bọn họ vẫn chưa kéo điện."
Sở Uyên: "........."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-122.html.]
Hai cha con mắt to mắt nhỏ trừng nhau, Sở Uyên xua tay: "Trước cứ chuẩn bị đi, sẽ luôn có ngày kéo được điện, người ta chịu đem con gái gả cho anh đã tốt lắm rồi, cha của Khanh Khanh là đội trưởng đội sản xuất, anh trai hai người đều ở bộ đội, gia đình như vậy dư dả xứng với anh."
Gia cảnh quá căn chính miêu hồng.
"Con gái người ta nguyện ý cùng anh đi tới đảo Bạch Sa, anh phải đối xử tốt với người ta, đời này có lỗi với con gái người ta, nếu không lão tử tình nguyện cả đời Sở gia tuyệt hậu cũng không cần nhãi ranh như anh." Sở Uyên càng nói tính tình càng bùng nổ lên, mấy năm nay thân ở địa vị cao nên hơi khắc chế đôi chút, nhưng ở trước mặt con trai hắn không thể kiềm chế được.
Càng nói càng nhớ đến những chuyện trước kia Sở Đại làm, tên nhóc này từ nhỏ đã cuồng ngạo đến vô pháp vô thiên, cho dù chọc thủng trời, mặt mũi ngạo mạn không lo sợ cái gì.
Sở Đại có thể lấy được vợ, hắn người làm cha thật không dám tin tưởng.
Tổ tiên Sở gia phù hộ.
“Con biết, không cần ngài nhọc lòng." Sở Đại chậm rãi uống xong cháo tôm tươi.
Sở Uyên càng thấy con trai không chút nào để ý càng tức.
Dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, đi bộ tư lệnh.
Khi Cố Khanh Khanh đi xuống, chỉ có anh ấy ở đó, cô ngồi xuống bên cạnh chồng, cúi đầu thăm dò: "Cha đâu? Cẩu Đản đâu?"
“Đi bộ tư lệnh." Sở Đại giúp vợ múc cháu: "Cẩu ...." Phản ứng lại, suýt nữa bị cô gái nhỏ dẫn đi lạc đường.
Hắn mỉm cười: "Anh hai đang tập thể dục buổi sáng ở bên ngoài, không chạy hắn ngứa da, cả người ngứa ngáy chịu không nổi."
Cố Thanh Liệt vừa đi vào, liền nghe được lời này, kéo ghế ngồi xuống, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, liếc mắt nhìn: "Mới không gặp một lát là sau lưng nói xấu tớ, như vậy không tốt đâu nha, em rể."
Sở Đại ậm ừ: "Trước khi đến quân khu ai nói giúp tớ nói chuyện trước mặt anh cả? Kết quả một câu cũng không dám nói."
Cố Thanh Liệt bị chọc thủng, hắn tiếp nhận chén cháo do em gái đưa sang, nghĩ thầm vẫn là em gái tốt, cơ mà mồm mau miệng quá: "Đừng nói tớ, nói vợ cậu đi, ngày thường leo lên đầu lên cổ tớ, cậu thấy trước mặt Cẩu Thặng nó dám làm càn sao?"
Cố Khanh Khanh rút lại bát cháo đưa cho Cẩu Đản, trừng mắt nhìn anh hai: "Đang êm đẹp xả lên người em làm gì? Hai người cãi nhau chuyện hai người, em không trộn lẫn vào."
Cố Thanh Liệt lại bưng bát cháo lên, cười lấy lòng: "Anh trai sai rồi, lần sau ta sẽ không kéo em vào nữa ha."
Cố Khanh Khanh lúc này mới buông tay.
Ăn sáng xong, hai anh em cùng nhau đi dạo phố, ngoại trừ khu vực cấm quân sự, còn lại có thể đi lại không bị ai cản trở.
Sở Đại rửa hộp cơm, trả lại hộp cơm cho nhà ăn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cảnh vệ viên là cảnh vệ viên của cha hắn, sớm đã đi theo người từ lâu rồi.
Trên đường tình cờ gặp Chử Chiêu, hắn từ trong nhà ăn trở về, địa điểm ăn cơm của hắn không cố định, thường xuyên đi khắp nơi ăn, từ nhỏ đến lớn đã là như vậy.
Chử Chiêu ôm vai người anh em, đè thấp thanh âm: "Chuyện với anh cả vợ đã giải quyết xong chưa?"
Sở Đại không nóng không lạnh mà nhìn: "Các người quân đoàn không quân sao chiêu quân hoang dã như vậy, đánh đau quá?"
Chử Chiêu nhếch miệng cười: "Bị đánh? Coi thường không quân đúng không? Thể trạng phi công có thể so sánh với các trinh sát lục quân các cậu đấy, không phải lục quân dã chiến đều có huấn luyện đặc biệt sao? Phi công là dựa theo tiêu chuẩn đó huấn luyện ra."
Không có cách nào, phi công yêu cầu quá cao về thể lực, thể lực tiêu hao trong lúc bay quá lớn, trên trời thiếu oxy, nếu không như thế, quân đoàn không quân nhiều người như vậy mà sau khi sàng lọc chỉ 90 người đủ tiêu chuẩn.
Máy bay chiến đấu bây giờ không có nhiều, phi công không đáng tin cậy quân đội dám giao phi cơ cho bọn họ lái không? Nếu là quăng ngã một cái Chử Chiêu cảm thấy cha hắn chắc đau lòng đến muốn nhảy xuống biển mất.