Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 121
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:04:34
Lượt xem: 36
Sở Đại lần đầu tiên nghe được trong miệng cha hắn khen ngợi người khác, hồi lâu chìm trong mờ mịt chưa hoàn hồn, qua vài phút mới phản ứng lại.
Nghĩ đến cái bộ dạng chở che hắn, nhịn không được cười thầm: "Là khá tốt."
Không khí trong thư phòng bởi vì tiếng cười mà bớt đi sự căng thẳng, bả vai Sở Uyên cũng lơi lỏng đi, kéo ghế dựa chỗ bàn làm việc, ngồi xuống.
"Gặp được cô gái tốt thì phải đối xử tốt với con gái nhà người ta, lần này trở về là muốn ở quân khu làm hôn sự? Lễ hỏi cha đến làm, bên này bày tiệc rượu xong cha đi theo con một chuyến đến nhà thông gia."
Sở Đại trong lòng tràn đầy cảm xúc lẫn lộn, hiếm thấy hai cha con một lần bình tĩnh nói chuyện, là bởi vì vợ của hắn.
"Đều nghe ngài."
Vân Mộng Hạ Vũ
Sở Uyên cũng trầm mặc một lát, thật lâu sau mới chậm rãi nói: "Nếu mẹ con biết con kết hôn, nhất định sẽ rất vui vẻ..."
Sở Đại im lặng.
Nửa giờ sau, hắn đẩy cửa ra ngoài, lên lầu hai.
Hiện tại đã hơn 7h, Cố Thanh Liệt không chịu ngồi yên, đến giờ tuần tra rồi, không sửa được thói quen, Cố Khanh Khanh dứt khoát đưa giấy thông hành trong đại viện quân nhân cho anh hai để anh ấy đi lang thang khắp nơi.
Còn cô thì ngồi ở mép giường, lắc chân qua lại, nhìn trên tủ đầu giường có quyển sách, cô tùy tiện cầm quyển sách lên xem.
Đầu ngón tay lướt nhẹ, trên đầu ngón tay hiện lên một tầng mỏng màu xám, hiển nhiên đã lâu không động đậy lật trang sách.
Mở ra, là Binh pháp Tôn Tử, mặt trên có đánh dấu, chắc là Sở Đại, rậm rạp.
Cô xem đến nhập thần thì cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng đẩy ra.
Cố Khanh Khanh trong lòng lo lắng, ném quyển sách xuống, nhảy thẳng vào người của chồng, hai tay ôm chặt vòng eo Sở Đại.
Chống tay lên người chồng hỏi: “Cha không đánh, không mắng anh chứ?"
Sở Đại nhất thời không rõ là em ấy thật sự lo lắng cho hắn hay là thuần túy muốn sờ hắn, tay xoa xoa đầu em ấy: "Gọi thuận miệng như vậy, không tồi nha, em gái."
Cố Khanh Khanh cười kéo người ngồi ở bên giường: "Cởi quần áo ra đi, em kiểm tra một chút."
Áo khoác len dày quá cô xốc lên không được, không tiện xuống tay.
Sở Đại rũ mắt xuống cười: "Như vậy không tốt đâu."
"Cởi!" Ngữ khí không cởi không được.
Nam nhân bất đắc dĩ cười, ba anh em phong cách hành sự bá đạo như nhau.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của cô gái nhỏ, Sở Đại đành phải cởi áo khoác len treo sang một bên, khi ngón tay mảnh khảnh chạm vào cúc áo sơ mi đầu tiên, hành động như bị nhấn nút tạm dừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-121.html.]
“Khanh Khanh, thôi đi.” Hắn sợ hãi làm cô gái nhỏ sợ hãi.
Cố Khanh Khanh không muốn cùng anh ấy nói chuyện vô nghĩa, chính mình động thủ.
Cùng kết hôn với Sở Đại đã hơn hai tháng, sờ soạng khắp nơi rồi, chính là không có tận mắt nhìn thấy.
Lần này, mượn cơ hội ... xem anh ấy ... à không xem vết thương trên người anh ấy.
Sở Đại thở dài, thu tay về, để mặc cho em ấy tháo cúc áo.
Ánh đèn trong phòng màu vàng ấm áp, vẫn không che được nước da trắng ngần đến chói mắt của người đàn ông, mà Cố Khanh Khanh vô tâm xem cái gì khác, ngón tay từ từ lướt lên vòng eo đẹp, chỗ lưu lại dấu vết đạn lưu lại, nước mắt tràn ra.
Trên người anh ấy có vết thương, vết thương rất dài, từ thắt lưng bên trái đến bụng dưới, dần dần biến mất phía dưới quần tây.
Đầu ngón tay Cố Khanh Khanh run lên, đêm nào cô cũng ôm anh ấy ngủ, tay sờ soạng khắp người, vết thương này không phải chưa từng sờ đến, nhưng trước nay cô chưa từng thấy, cũng chưa từng nghĩ nó sẽ nghiêm trọng đến như vậy.
Thấy vợ khóc, Sở Đại cúi đầu hôn lên trán cô gái nhỏ một cái: "Không có việc gì, không đau, không khóc."
Trước không cho em ấy xem vết thương dữ tợn dọa đến em ấy, cũng là sợ không đợi được đến thôn Đại Truân Tử để tổ chức đám cưới, lau s.ú.n.g cướp cò kiềm chế không được.
Hiện tại có chút mơ hồ không kiềm chế được nổi nữa.
Nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của em ấy, trong lòng chỉ có thương.
Cố Khanh Khanh rút tay về, kéo áo Sở Đại, cẩn thận cài từng cúc áo từng cúc áo một.
Hơi thở ấm áp của cô gái nhỏ thở lên lồng n.g.ự.c hắn, tâm trí của Sở Đại chỉ có khi nào trở về thôn Đại Truân Tử, đêm tân hôn của hai người.
-
Sở Uyên yên lặng ngồi trong phòng làm việc suốt hai tiếng, thở dài, đứng dậy đi ra ngoài.
Hắn đến nhà Chử Chiến trước.
"Lão Sở? Đến chơi cờ với tôi đi." Chử Chiến đang nhàn đến hoảng, kéo bạn già hướng thư phòng, bàn cờ đã bày sẵn.
Tuy Sở Uyên từng là tổng tư lệnh của hắn khi hắn còn ở trong quân, hiện tại vẫn là tư lệnh của hắn, cơ mà bọn họ hữu nghị cách mạng nhiều năm sớm đã là bạn già, cho nên Chử Chiêu không cùng hắn khách khí làm gì.
Sở Uyên ngồi ở đối diện hắn: "Tôi tìm ông có việc nói."
Chử Chiến không biết là nói chuyện gì, mà cứ thôi la lên trước đã: "Biết, không phải A Đại nhà ông mang theo vợ về à, cái này đừng có mà khoe khoang với tôi, ông nhìn cái tên nhóc thúi Chử Chiêu kia xem, sợ tôi nhắc hắn mãi, vừa về đã trốn ở trên lầu."
"Ông đã biết tôi không khách khí với ông nữa."
Sở Uyên xuống một con xe: "Thằng nhóc thúi kia muốn làm hôn sự, tôi phải chuẩn bị lễ hỏi, ông giúp tôi kiếm một cái TV, hiệu gấu trúc không thì Nhất Lập cũng được, thêm cái máy giặt, tủ lạnh, tuy là sản phẩm trong nước, tôi thấy cái hiệu Minh Tư Khắc kia không tồi. Còn có cả máy may Mật Phong, còn có radio cùng xe đạp Hồng Kỳ đều phải có."
Chữ Chiến trợn mắt há hốc mồm: "... Không phải chứ, thủ trưởng, ông như thế nào nói đường đường chính chính không biết xấu hổ như vậy? Ông hiện tại là tư lệnh Giải Phóng quân, không phải đầu lĩnh thổ phỉ đâu đấy nhá!"