Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 120
Cập nhật lúc: 2025-03-26 06:04:32
Lượt xem: 31
Cố Khanh Khanh bị anh hai xách cổ áo đi dạo nhà ăn một vòng, thấy hai nam nhân một trước một sau ra tới, sắc mặt vui vẻ đang muốn đuổi theo thì bị Cố Thanh Liệt kéo lại.
Cố Thanh Liệt trên mặt nở nụ cười hì hì: "Khanh Khanh, chúng ta đi xem con thỏ nào."
Cố Khanh Khanh tức giận: “Cẩu Đản."
Cố Thanh Liệt vội vàng che miệng em gái lại: “Nơi này không giống như Binh Đoàn xây dựng nửa ngày không thấy được một người." Vừa mới dứt lời hai đội tuần tra binh linh giao nhau, mắt nhìn thẳng.
Nghe thấy tiếng lầm bầm của cô gái, Cố Thanh Liệt vội vàng buông tay ra, vò đầu bứt tai: "Anh không phải đã nói em nghe rồi sao, ở bên ngoài chừa cho anh hai chút mặt mũi, em ở trước mặt Cẩu Thặng dám gọi như vậy không? Em dám nói dám anh hiện tại mang em ra đó!"
Cố Khanh Khanh túng liền.
Héo bẹp: "Trở về đại viện quân nhân đi."
Hai người trở về theo lộ trình ban đầu, chìa khóa nằm trong tay Cố Khanh Khanh, cô còn chưa tháo chìa khóa ra.
Thuận lợi mở cửa ra, cô đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế đá, hai tay chống lên mặt, ôm mặt.
Cố Thanh Liệt ngồi đối diện, nhìn lên trời.
Thời tiết ở phương nam thật là thanh tân, sảng khoái, hiện tại chạng vạng, trên trời treo một vầng trăng sáng, gió thổi cũng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, không giống như ở Biên Thành gió thổi muốn quát một lớp mặt.
Chỉ có một vấn đề là trong không khí có một mùi mặn nhẹ, mà có cái gì đâu, tốt hơn là cát đập vào mặt.
Cố Khanh Khanh sau khi ăn uống có chút buồn ngủ, cô ngáp một cái, vừa định ngủ nhắm mắt lại, liền nghe thấy tiếng bước chân, cô còn tưởng rằng là Sở Đại trở về.
“Tư lệnh, đây là lưu trình huấn luyện thi đấu của bộ đội dã chiến và lục quân, ngài có muốn đích thân tọa trấn không?" Cảnh vệ viên trong tay cầm một quyển sổ da dày, cùng một cây bút máy.
Sở Uyên đẩy cửa sân ra, vừa định nói, liền bắt gặp hai cặp mắt nhìn sang mình.
Cảnh vệ viên toàn thân đề phòng, trực tiếp rút s.ú.n.g ra giơ trước mặt.
"Đồng chí, giơ tay lên, các người làm sao lại tới đây?!
Đối mặt với ánh mắt đằng đằng sát khí cùng áp bách của Sở Uyên, Cố Thanh Liệt lông tơ thẳng đứng, hắn đứng lên, trong ánh mắt cảnh giác của cảnh vệ viên, hai chân khép lại, cúi chào: "Báo cáo thủ trưởng, Tiểu Đoàn 3 Binh Đoàn Xây Dựng Cố Thanh Liệt đưa em gái lại đây thăm người thân."
Nghe được đối phương tự báo danh, cảnh vệ viên không có chút nào chậm trễ: "Các người đến thăm người thân nào? Như thế nào lại chạy đến nơi đây, nơi này là ..."
Còn chưa kịp nói xong, Sở Uyên đã giơ tay đè khẩu s.ú.n.g xuống.
“Bọn họ tới đây thăm người thân là tôi, vào đi." Nói xong bước chân một mạch đi vào trong nhà.
Cảnh vệ viên ngạc nhiên một hồi, thu hồi súng, cùng hai anh em nói lời xin lỗi.
Cố Thanh Liệt có thể hiểu: "Chức trách, là chuyện nên làm."
Chỉ không ngờ cha của Sở Đại uy phong lẫm liệt như vậy, vừa biết là người từ biển đao biển m.á.u ra.
Vừa rồi trong nháy mắt có cảm giác bị trấn trụ.
Mặc dù Cố Khanh Khanh rất căng thẳng, cô vẫn túm Cố Thanh Liệt đi vào bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-120.html.]
Sở Uyên dẫn đầu ngồi xuống sô pha, nói với cảnh vệ viên: "Đi pha hai ly trà."
Cảnh vệ viên nghe vậy liền lui ra.
Tầm mắt rơi xuống chỗ cô gái nhỏ đang nhìn mình không chớp mắt, trong lòng Sở Uyên có vài phần tán thưởng, cô gái này lá gan thật là lớn, một chút cũng không sợ.
Hắn khẽ nâng nâng cằm: “Ngồi đi.”
Cố Thanh Liệt là quân nhân, đối với loại áp bức này như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, Cố Khanh Khanh thì không có cảm giác gì, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên, phát hiện ngài ấy cùng Sở Đại có 5 phần tương tự.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khi ngài ấy còn trẻ khẳng định là một thanh niên diện mạo tuấn lãng.
-
Sở Đại vừa mở cửa liền nghe thấy trong phòng khách có tiếng nói chuyện, cả giọng nói quen thuộc, bước chân đơ lại vài giây mới sải bước đi vào.
Nghe thấy tiếng động, cả Cố Khanh Khanh và Cố Thanh Liệt đều quay đầu nhìn sang, chỉ có Sở Uyên là ngồi im.
“Anh trai, anh về rồi?” Cố Khanh Khanh vội vàng đứng dậy: “Anh không có cùng với anh trai em động thủ chứ?"
Trong lòng Cố Khanh Khanh kỳ thật lo lắng cho anh cả.
Ngay cả Cẩu Đản cũng không đánh được Sở Đại, càng không nói đến Cẩu Thặng gầy gầy trong mắt Cố Khanh Khanh.
“Không có.” Sở Đại đúng sự thật mà nói.
Hoàn toàn là Cố Xán Dương động thủ với hắn, cũng không biết người nhìn lịch sự văn nhã, sức lực lấy đâu ra, giờ bụng hắn còn ẩn ẩn đau.
Nói đi phải nói lại, Cố Xán Dương còn giữ thể diện cho hắn, biết hắn còn tổ chức kết hôn ở quân khu nên không đánh ở trên mặt.
Cố Khanh Khanh lúc này mới cảm thấy yên tâm phần nào.
Sở Đại ngoái đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt của cha, rồi lại quay đầu đi.
Sở Uyên bất mãn đứng dậy: "Cùng cha đi đến thư phòng."
Đây là nói với Sở Đại.
Cố Khanh Khanh lo lắng cho mối quan hệ giữa cha con họ, nhẹ kéo ống tay áo của Sở Đại, ánh mắt ngô nghê mà nhìn về phía Sở Uyên: "Cha, có thể hay không đừng đánh anh ấy?"
Hai cha con Sở Uyên và Sở Đại đồng thời sửng sốt, đây là lần đầu tiên Sở Uyên được gọi là cha với giọng điệu mềm mại như bông, rốt cuộc hắn hiểu tại sao lão Bạch sinh được cô con gái thì cưng chiều đến nhường kia, nếu không phải ..."
Trong lòng thở dài, ngữ khí nhu hòa: "Không đánh hắn."
Sở Đại nhìn cô gái trước mặt mang theo ý cười, cúi người nói bên tai vợ: "Lên phòng đợi anh. Không có việc gì."
Cố Khanh Khanh gật đầu, cùng anh hai đi lên lầu hai.
Trong phòng làm việc ở lầu một, Sở Uyên chắp tay nhìn bản đồ quốc phòng treo trên tường, nghe thấy tiếng đóng cửa cũng không quay đầu lại.
Sở Đại không nói chuyện, tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống, quan hệ hai cha con cứ như vậy đã thành thói quen.
Cuối cùng, Sở Uyên không nhịn được nữa, mở miệng trước: "Anh chủ ý lớn thật đấy, làm cái gì cũng không nói với người trong nhà một tiếng, trước kia là như vậy hiện tại cũng là như vậy. Cũng may cô gái này không tồi."