Sở Đại cùng Chử Chiêu thì chậm rãi thong thả, ung dung, hai  em ở đại viện lớn lên, cái gì ngon gì  đều  ăn qua, Sở Đại tùy tiện ăn mấy miếng thì bóc vỏ tôm cho Cố Khanh Khanh.
Cố Xán Dương vẫn luôn âm thầm đánh giá, thấy ánh mắt sủng nịch em gái  giống  bộ, cái mặt banh buông lỏng vài phần.
Bữa cơm   yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ  Cố Thanh Liệt bẹp bẹp mấy tiếng, Chử Chiêu thấy bầu  khí càng ngày càng quỷ dị, vội vàng ăn xong đem hộp cơm rửa trả  vị trí cũ.
"Tớ còn huấn luyện,  , trễ chút tìm  nha!" Trước khi  còn vỗ vỗ vai Sở Đại, thả ánh mắt bảo trọng nha   em.
Sở Đại khẽ gật đầu.
Bây giờ  bộ nhà ăn của quân đoàn  quân còn  4 , Cố Xán Dương ăn   cảm giác ngon miệng, Cố Thanh Liệt trực tiếp ăn hết đồ ăn trong hộp cơm của  trai.
Cố Xán Dương thậm chí một cái ánh mắt còn  cho.
Cố Khanh Khanh thần kinh thô, đều là   của cô, nên cô  nhận    khí biến hóa, Cố Thanh Liệt ăn xong lau miệng xách cô em gái ngây thơ  : "Ăn no  , em gái? Cùng   rửa hộp cơm, thuận tiện  bộ một vòng ven biển. Anh trai đưa em  dạo chơi ha?"
Cố Khanh Khanh  hề chú ý tới cái gì,  chịu rời : "Em còn  ăn..."
"Lại ăn nữa ? Tiêu chuẩn đồ ăn của  cả  em ăn hết , ngày mai  ăn,  chút  cũng  chịu  ?" Cố Thanh Liệt   cả và lão Sở  chuyện  ,  chừng còn động thủ, dứt khoát kéo Cố Khanh Khanh từ ghế .
Cố Khanh Khanh  Sở Đại cầu cứu, nam nhân  dịu dàng với cô: "Em   cùng  hai  dạo , sân  quân doanh  quân  nuôi thỏ,   em thích thỏ ?"
Cố Khanh Khanh tự hỏi, cô thích thỏ từ khi nào, đá đá chân của  hai ý bảo thả cô  thì liền  Cố Xán Dương mở miệng ——
“Ngoan,   ngoài.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cố Thanh Liệt da đầu tức khắc tê dại,  vội vàng bế Cố Khanh Khanh chạy , hai  em  dám phát  tiếng động.
Nhà ăn chỉ còn   hai , Sở Đại cũng buông đũa xuống.
“Sở Liên Trường.” Cố Xán Dương   biểu hiện gì  .
“Anh cả,  ." Sở Đại thu hồi  dáng vẻ lười biếng  thẳng dậy.
"Chuyện các , Thanh Liệt  gửi thư ."
Sở Đại   tại , tự dưng trong lòng khẩn trương,   chỉ cần qua   cả  thì   trong nhà Khanh Khanh đều sẽ đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-119.html.]
Hiện tại trong lòng  bất , so với đánh giặc còn   hoảng hốt.
“Cậu thích Khanh Khanh ?” Giọng điệu của  đàn ông  điềm tĩnh,    gợn sóng.
“ .”
Cố Xán Dương đột nhiên nở nụ , ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, gằn từng chữ một: "Cậu   thích em ?"
"Cậu thích con bé mà   đẻ  ở bên  vội vàng đánh báo cáo xin kết hôn, còn  mang em   hoang đảo đóng quân? Mười năm  thấy   nhà  nửa năm?"
"Sở Liên Trường,  thích là như  ?"
"Nếu là như thế , Khanh Khanh nhà chúng   nhận nổi."
Cố Xán Dương trong lòng lửa giận  kiểm soát ,   tên ngốc Cố Thanh Liệt  như thế nào  để em gái ở Binh Đoàn  hôn sự, trừ  nhà  đẻ  một  bên cạnh Khanh Khanh, cũng   Cố Thanh Liệt chọn em rể thế nào,   hai lời một hai  mang Khanh Khanh  đảo Bạch Sa trú đảo.
5 năm, trú đảo ít nhất 5 năm, Khanh Khanh   gặp gia đình.
Kể từ khi Cố Thanh Liệt gửi đến đây,  vẫn luôn tra tình huống bên đảo Bạch Sa, một hòn đảo nhỏ  hề giáp với đất liền.
Báo cáo kết hôn   chứng   mới gửi thư đến đây, kết quả cuối cùng chỉ  thể tiếp thu hiện thực, quân hôn    ly là ly.
Nghe  lửa giận  kiềm chế  trong lời  của Cố Xán Liệt, Sở Đại sắc mặt trở nên nghiêm nghị: "Việc  em   thỏa đáng,   đây là trở về quân khu cùng quê quán Khanh Khanh  hôn lễ  nữa, còn về việc trú đảo."
"Bảo vệ quốc gia là mệnh của em, gả cho em là mệnh của Khanh Khanh."
"Đời , em thiếu em ."
"Cũng thiếu Cố gia."
Ba đời nhà họ Cố mới sinh   một bảo bối cháu gái, Sở Đại  thể hiểu  tâm trạng của Cố Xán Dương, chuyện    sai.
Hắn nguyện ý dùng cả đời đến bồi thường.
Cố Xán Dương  ,  dậy,     hỉ nộ: "Sân huấn luyện."
Sở Đại  hiểu, chân dài vượt theo, theo sát .