Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 118

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:20:54
Lượt xem: 43

"Anh trai." Cố Khanh Khanh nghĩ đến tiêu chuẩn thức ăn của anh cả 3 đồng 5 mao 1 xu, đúng là đói thật: "Em muốn ăn cơm."

Cô ôm lấy cánh tay của Cố Xán Dương, gần như treo trên người anh ấy, ánh mắt trông mong mà nhìn.

Cố Xán Dương thu lại ánh mắt rơi vào trên người Sở Đại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của em gái, ánh mắt bất giác dịu đi: "Ừm, chúng ta đi ăn cơm."

Cố Thanh Liệt ôm lấy vai của Cố Khanh Khanh, Cố Khanh Khanh ôm cánh tay của Cố Xán Dương, ba anh em đi ở phía trước, Chử Chiêu cố ý kéo Sở Đại về phía sau một bước ——

"Cậu làm sao thành em rể của Cố Xán Dương vậy. Quay đầu hỏi chị dâu nhỏ sao một tên lạnh băng mà lấy cái tên như ánh mặt trời thế kia vậy được, quá không hợp lý?"

Sở Đại lườm hắn một cái: "Người ở ngay trước mặt, cậu tự mình hỏi một chút."

“Ây thôi, quên đi." Chử Chiêu rụt rụt cổ: "Cậu trở về cũng không biết nói với tớ một câu, chú Sở chắc cũng không biết đi?"

Sở Đại ngữ khí nhạt đi vài phần: "Tớ cùng ông ấy không có gì để nói."

Cố Xán Dương đưa em trai và em gái đến nhà ăn chuyên dụng của không quân, người ở trong bếp đều yêu cầu ít nhất thông tứ đại tự điển món ăn.

Sơn Đông, Quảng Đông, Tứ Xuyên và Hoài Dương.

Hiện tại ban trưởng ban bếp núc cũng trạc tuổi Dư Phú Quý. Tinh thông 8 món ăn chính, phụ trách xây dựng thực đơn mỗi ngày cho quân đoàn không quân, mỗi bữa cơm gồm tám món, hai món canh, đựng tốt trong các hộp cơm, phi công tự múc đồ ăn, có thể lựa chọn món mình thích.

Cố Thanh Liệt nhìn thấy con cá chẽm hấp với hành lá thái nhỏ rồi tôm luộc, mắt không rời được, tặc lưỡi: "Anh ơi, thật sự không lương tâm, em ở Biên Thành mỗi ngày gặm khoai lang đỏ, đậu nành, anh cả ở đây có cá có thịt, em không muốn sống nữa."

Cố Khanh Khanh trực tiếp vỗ vỗ vai anh hai: "Đừng ở đó thất thần! Đi lấy hộp cơm đi."

Chử Chiêu đi theo sau, nghe được hai anh em nói chuyện vui vẻ, đệm một câu: "Cho dù là Xán Dương muốn ăn khoai lang, ăn đậu nành, Lão Triệu cũng không cho phép, làm phi công không thể ăn những thứ đó."

Lão Triệu là ban trưởng ban bếp núc quân đoàn không quân?

“Tại sao?” Đôi mắt hạnh to tròn của Cố Khanh Khanh đầy nghi hoặc.

“Ăn xong rất dễ bị đầy hơi.” Chử Chiêu cũng đem hai hộp cơm nhôm đưa cho Sở Đại: “Nói đi nói lại, tiêu chuẩn cơm của không quân là tốt nhất, nhưng làm việc trên không tiêu hao linh lực quá lớn, phải cung cấp đủ dinh dưỡng cho bọn họ."

Cố Khanh Khanh đang lấy đồ ăn, cô chỉ vào món thịt chiên to bằng quả trứng gà, mơ hồ có thể nhìn thấy nó còn trộn với tôm khô: "Anh ơi em muốn ăn thịt! Em với không tới."

Cố Xán Dương bỏ mũ bảo hiểm bay xuống, xúc cho em ấy hai viên thịt chiên vàng ươm, lại thêm một cá hấp.

Cố Thanh Liệt vừa múc đồ ăn vừa cảm khái: "Đãi ngộ này quá là mê người, tôi muốn làm phi công."

Lão Triệu từ sau bếp đi ra, nhìn nhiều người như vậy, hắn sửng sốt, sau đó cười nói: "Hoan nghênh đến quân đoàn không quân, ở chỗ này đãi ngộ tốt nhất, thân thể phi công quý hơn vàng, quá quý giá!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-118.html.]

Chử Chiêu phụ họa: “Lão Triệu nói đúng. Bất quá phi công nào dễ làm như vậy, tôi lúc trước báo danh còn bị rớt, chúng ta toàn bộ quân khu Phương Nam, đại đội Cố Xán Dương chỉ có 90 người, hơn phân nửa là lính dù, có thể lái được chiến đấu cơ là 30 người."

Cố Khanh Khanh không hiểu: “Anh trai, lính dù không phải là phi công sao?"

Cố Xán Dương rất kiên nhẫn với em gái: "Lính dù là chấp hành nhiệm vụ trên không, không lái máy bay chiến đấu."

Dù sao cũng đều là chiến hữu bổ sung cho nhau.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh gật đầu cái hiểu cái không.

Sở Đại coi như với anh cả này có nhận thức mới.

Khó trách khi Cố Thanh Liệt nhắc đến người anh cả này với ánh mắt ngưỡng mộ và có chút e dè, Cố Xán Dương là kiểu người có năng lực, tính tình lạnh lùng đồng thời cực kỳ cường thế, chuyện hắn quyết định tuyệt không thể xía vào.

Có thể thấy điều đó, từ hôn sự của Khanh Khanh là do anh em họ tìm trong quân đội.

Thấy Cố Xán Dương chiếu cố một cô gái nhỏ, lão Triệu khó hiểu: "Cố Liên Trường, cô gái nhỏ này là ai?"

“Em gái tôi.”

Lão Triệu cẩn thận nhìn nhìn Cố Khanh Khanh một lúc sau, mặt mày không quá giống Cố Liên Trường, ngược lại giống người đàn ông cao lớn nước da bánh mật bên cạnh.

Hắn đột nhiên nói: "Vậy thì cậu thanh niên này cũng là em trai Cố Liên Trường đúng không?"

Em trai em gái này không đẹp bằng anh trai nha.

Cố Xán Dương gật đầu.

"À, đến thăm người thân sao? Cảm tình tốt thật đấy, mọi người ăn tận tình đi, không đủ sau bếp còn chuẩn bị đồ ăn nữa, Cố Liên Trường tiêu chuẩn đồ ăn cao, đủ cho mấy anh em ăn."

“Cảm ơn chú Triệu.” Cố Khanh Khanh mi mắt cong cong nói cảm ơn.

“Này, cái gì mà khách khí chứ." Lão Triệu đối với cô gái mặt mày đỏ ửng này nhìn y như cô bé trong tranh tết, sinh ra hảo cảm: "Chú sau bếp còn việc, mọi người ăn đi, có việc gì cứ gọi chú."

"Vâng!"

Năm người tìm một cái bàn lớn ngồi xuống, nghe nói phi công đã ăn xong đợi Cố Xán Dương đi sân huấn luyện, những người khác cũng đã đi căn cứ không quân.

Chử Chiêu vừa nhìn thấy gan heo xào và thịt viên chiên, liền biết ban đêm có nhiệm vụ bay, món ăn này để nâng cao thị lực của phi công.

Cố Khanh Khanh dựa gần Cố Xán Dương, Chử Chiêu và Sở Đại ngồi trên cùng một băng ghế dài, Cố Thanh Liệt ngồi một mình.

Cố Thanh Liệt đã quen với cuộc sống khó khăn trong Binh Đoàn Xây Dựng, vừa thấy nhiều đồ ăn ngon vậy thì cực lực ăn, Cố Khanh Khanh y vậy, hai anh em cả gương mặt đến tính cách vài phần tương tự.

Loading...