Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 117
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:20:52
Lượt xem: 33
“Anh trai của Khanh Khanh, anh hai." Sở Đại nói xong lời này, không khỏi nở nụ cười.
“Xin chào, tôi là Chử Chiêu, anh em trai của A Đại.” Chử Chiêu lại tự giới thiệu bản thân lần nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Xin chào, người anh em.” Cố Thanh Liệt cũng cười nhiệt tình, kỳ thật hai anh em Cố Thanh Liệt cùng Cố Khanh Khanh tính tình rất giống.
"Anh hai của chị dâu cũng là quân nhân đúng không? Khí chất rất chói mắt nha."
“Đúng vậy, Binh Đoàn Xây Dựng." Cố Thanh Liệt có gì nói đó, không chút giấu diếm.
Tính tình vui vẻ của hắn rất hợp với tính cách Chử Chiêu.
"Đồng chí." Lính gác ngắt điện thoại: "Các người có thể đi vào."
Chử Chiêu trầm mặc: "Hả? A Đại, cậu không phải tới tìm tớ sao?"
“Thăm người thân.” Sở Đại lời ít ý nhiều mang theo Cố Khanh Khanh vào trước, còn Cố Thanh Liệt và Chử Chiêu đi ở phía sau.
"Đi thăm người thân? Ngoài tôi ra, cậu còn quen người nào ở quân đoàn không quân? Cha tớ à?" Cha của Chử Chiêu là Tư Lệnh của quân đoàn không quân, Chử Chiến.
“Không phải, là anh cả vợ tớ."
Chử Chiêu lần này hoàn toàn sững sờ: "Tên gọi là gì, tớ biết không nhỉ?"
“A Chiêu, anh trai tôi tên là Cố Xán Dương!” Cố Khanh Khanh cười đáp: “Anh đã gặp qua anh ấy sao?"
Chử Chiêu không thể tin được: "Trùng hợp, đâu chỉ gặp qua, còn rất quen thuộc nha."
Chử Chiêu vừa đi vừa nói chuyện: "Cố Xán Dương là Liên Trường của đội lính tinh nhuệ trên không của quân đoàn không quân. Đại đội của họ có 90 người, tất cả đều là bảo bối của quân đoàn không quân, lái phi cơ. Bất quá buổi sáng họ đã đi Giang Hải chấp hành nhiệm vụ, xem thời gian hiện tại đã trở về điểm xuất phát."
Vừa dứt lời, trên không trung vang lên một tiếng gầm rú, Cố Khanh Khanh theo bản thân ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên đầu có năm chiếc máy bay chiến đấu bay thấp, làm cô thất thần một hồi lâu.
Là anh trai sao?
Chử Chiêu là người đầu tiên lên tiếng: “Đừng thất thần, đi sân bay nhìn xem đi."
Cố Thanh Liệt ngốc lăng, chép miệng.
Hắn lái xe tăng cùng Cẩu Thặng lái phi cơ, so sánh giống như có điểm kém cỏi thật đấy.
Sở Đại lớn lên trong quân khu, đã quen với máy bay chiến đấu, nhưng hắn chưa từng tới sân bay: "Chúng ta có thể đi sao?"
Bộ đội với những loại vũ khí đặc thù này bảo mật khá cao.
"Có thể, thời gian này chiến đấu cơ cũng từ sân bay đưa vào kho bảo quản, các người cái gì cũng nhìn không thấy."
Chử Chiêu vung tay: "Đi theo tớ là được."
Có Chử Chiêu dẫn đường, song vẫn phải chấp nhận kiểm tra, kiểm soát ở trạm, vượt qua nhiều chặng mới đến được sân bay.
Các đường băng được bố trí ở khắp mọi nơi, nhưng là một cái chiến đấu cơ cũng không thể nhìn thấy.
Cách đó không xa một vài người chậm rãi đi tới, cùng với bước chân của họ, kho chiến đấu cơ hoàn toàn đóng cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-117.html.]
Cố Xán Dương nhìn thấy cô gái mặc áo khoác xanh, đeo khăn quàng cổ đỏ, hắn hơi sửng sốt, nói với đồng đội bên cạnh: "Em gái tôi đến rồi, các cậu vào nhà ăn trước đi."
Mặc dù giọng nói hay ngữ điệu vẫn yên tĩnh như thường lệ, nhưng các phi công khác có thể nghe thấy một chút vui mừng không thể kiểm soát được.
Thật là hiếm thấy.
Bọn họ nhịn không được liếc vài lần cô gái quàng khăn đỏ xinh đẹp đứng bên kia, mở miệng: "Liên Trường, em gái chúng ta có đối tượng chưa?"
Nghe vậy, gương mặt của Cố Xán Dương lập tức lạnh như băng, hắn đi về phía cô gái mà không nói một lời.
Các phi công không quân ở tại chỗ nhìn nhau, một lúc sau mới có người phá tan sự im lặng: "Trước tiên chúng ta đi nhà ăn chờ Liên Trường đi, có chuyện gì thì khi đó rồi hỏi."
“Nghe cậu.”
Hai mắt Cố Khanh Khanh là hình ảnh một nam nhân mặc trang phục phi công, mang ủng phi công, không nhanh không chậm tiến lại chỗ này, cho dù không thấy mặt cô cũng nhận ra được.
Đây là anh trai của cô!
Hốc mắt đỏ lên, chạy như bay sang.
"Anh cả ơi."
Vui vẻ cùng ỷ lại không khắc chế được.
Bước chân của Cố Xán Dương dừng lại.
Tháo bỏ găng tay trắng, thảo mũ bảo hiểm, xách trên tay, vòng tay trai ôm em gái nhỏ vào lòng, chồng cằm lên đỉnh đầu em gái ——
Gầy.
Cố Thanh Liệt vừa nghe lời này thì tức giận: "Thế này mà vẫn gầy? Mắt anh có tật xấu gì không? Thức ăn tiêu chuẩn của em cùng lão Sở đều bị nó một mình ăn hết!"
Cố Khanh Khanh quay đầu sang một bên, trừng mắt nhìn anh hai, như đứa trẻ con làm nũng với Cố Xán Dương: "Anh cả! Anh đừng nghe lời Cẩu Đản nói, em có thể ăn được bao nhiêu đâu!"
Cố Thanh Liệt muốn nói phản bác nữa, bị Cố Xán Dương nhàn nhạt liếc một cái, lời muốn nói đều phải nuốt hết xuống, thành thành thật thật đứng ở một bên: "Anh cả, em sai rồi."
Cố Khanh Khanh thấy có người chống lưng, khóe mắt mang theo sự đắc ý, nhìn anh hai làm cái mặt quỷ.
Cố Xán Dương buông em gái ra, nhìn người đàn ông chưa lên tiếng: "Sở Liên Trường, tôi có nghe qua cậu."
Sở Đại ngây người: "Khanh Khanh viết thư..."
"Không phải." Cố Xán Dương nói: "A Chiêu nhắc qua."
“Đúng, đúng, đúng, tôi thường nói với Xán Dương rằng tôi có một người anh em tốt đang ở Biên Thành." Chử Chiêu lúc này mới chen lời được, bởi vì mối quan hệ phức tạp, vừa rồi bên cạnh sửa sang nửa này mới hiểu rõ được.
Như vậy tính thì chị dâu nhỏ này cùng A Đại thực xứng đôi nha.
Hai người anh trai đều tham gia quân ngũ, một người ở Binh Đoàn Biên Thành, một người ở Quân Khu Phương Nam, đều là rường cột quốc gia.
“Đừng nói những chuyện này nữa.” Chử Chiêu thật không ngờ người anh em này là anh vợ của anh em lớn lên từ nhỏ đến lớn với hắn, nghĩ đến tính tình lạnh như băng của Cố Xán Dương, hắn phải thế A Đại lau mồ hôi: "Trước đi nhà ăn đi, chị dâu nhỏ đói bụng rồi nhỉ? Từ Biên Thành đến đây đi xe lửa hai ngày một đêm, quá gian nan."
Hắn thường xuyên đi đưa kẹo cho Sở Đại, nghĩ đến ghế cứng ngắt của tàu lửa, nghĩ thôi m.ô.n.g đã đau rồi.