Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:20:50
Lượt xem: 26

Nhìn vào cửa sổ lớn sáng sửa, tấm rèm cửa sáng màu, Cố Khanh Khanh và Cố Thanh Liệt mặt mày lộ rõ sự ngạc nhiên: "Anh ơi, nhà anh đẹp quá!"

Cũng thật là có tiền.

Sở Đại sửa đúng lời lại: "Là nhà cũng chúng ta. Những thứ này đều là Bộ Tư Lệnh cung cấp, nói chính xác không thuộc về nhà ta."

Vân Mộng Hạ Vũ

"Hai ngày một đêm ngồi tàu cũng mệt rồi. Trước lên lầu nghỉ ngơi, 6h mang em đi nhà ăn ăn cơm."

Cố Khanh Khanh đi theo phía sau bước lên bậc thang gỗ: "Ở nhà ăn có thể gặp được anh cả hay không?"

Vấn đề này Cố Thanh Liệt có thể trả lời: "Thức ăn tiêu chuẩn không giống nhau hẳn là không cùng một nhà ăn, đúng không lão Sở?"

Sở Đại nhướng mày: "Cậu biết rất rõ a, đúng là như vậy. Nhà ăn lục quân cùng không quân là tách biệt."

“Có hải quân không?” Cố Khanh Khanh tò mò.

"Có." Sở Đại trầm mặc một lát, mới nói: "Đi Bạch Sa trú đảo phê hải quân cũng thuộc về biên chế Quân Khu Phương Nam."

Cố Khanh Khanh gật đầu, xem như đã hiểu rõ.

Ngay sau đó cô lại hỏi: "Chúng ta có thể đến nhà ăn của không quân ăn cơm không?"

“Có thể.” Sở Đại mở cửa phòng, đặt hành lý lên bàn, ném chìa khóa cho Cố Thanh Liệt: “Phòng bên cạnh, tự mình mở ra, chúng tôi phải nghỉ ngơi.”

Cố Thanh Liệt: "... Nha thực mau có thể nhìn thấy anh cả tớ rồi nha, tớ phải nói với hắn ..."

Sở Đại thản nhiên liếc hắn một cái, đưa người đi sang phòng cách vách.

Đi vòng trở về đóng cửa phòng, kéo tấm rèm cửa nặng nề ra, căn phòng đen kịt sáng sủa lên ngay lập tức.

Căn phòng của nam nhân bố trí đơn giản, một cái bàn đọc sách, một cái ghế dựa, một cái kệ sách một cái tủ quần áo và một chiếc giường gỗ lớn.

Chiếc chăn bông màu xanh bộ đội trên giường được xếp ngay ngắn thành những viên đậu phụ, vẫn là dấu vết lần trước trở về hắn gấp.

Cố Khanh Khanh ngồi xuống giường, đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông lấy quần áo từ trong túi vải ra cất vào trong tủ, lên tiếng hỏi: "Anh trai?"

Sở Đại ngoái đầu nhìn vợ: "Buồn ngủ sao em? Ngủ đi, ăn cơm lát anh kêu."

“Hơi buồn ngủ nhưng anh à, anh sống trong đại viện lâu như vậy, vừa đến Binh Đoàn có phải không quen nha?" Binh Đoàn là nơi gió cát, nhà ở đơn sơ, một cái giường đơn, một cái ngăn tủ, kèm một bàn một ghế dựa là toàn bộ gia sản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-116.html.]

Vào mùa thu, cô đem chăn ra phơi nắng, ban đêm đi thu về, cái chăn nặng bốn năm cân, vỗ vỗ toàn là cát.

Sở Đại đem quần áo của mình cùng vợ đặt cùng nhau: "Vừa lúc bắt đầu không quen, sau thành thói quen."

Khả năng người Sở gia xương cốt mang gien thô đi, mấy năm nay ăn khoai lang đỏ tầm thường cũng không cảm thấy khổ.

Cố Khanh Khanh đau lòng, ở Quân Khu Phương Nam từ góc độ nào cũng tốt hơn Binh Đoàn Xây Dựng, tâm tư của anh ấy thật sự muốn bảo vệ quốc gia.

Sau khi Sở Đại thu dọn xong, hắn đặt túi vải thô lên nóc tủ, ngồi bên mép giường, thấy cô gái nhỏ đôi mắt mơ hồ đẫm lệ, ngơ người hắn bật cười: “Thật sự không khổ, anh trai em không phải cũng như vậy lại đấy sao? Chồng em không kiều khí như vậy."

Hắn duỗi tay ôm cô gái nhỏ vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng an ủi: "Chính là ủy khuất em phải trú đảo chịu khổ với anh."

Cố Khanh Khanh trong vòng tay Sở Đại lắc đầu, hai người ôm nhau thì thầm những lời chân tình, cởi áo khoác đệm to, nằm trên giường.

Sở Đại ngủ ở bên cạnh Cố Khanh Khanh, tay vẫn luôn đáp ở trên eo cô gái nhỏ: "Ngủ đi, anh ở đây."

Cố Khanh Khanh bị lời nói nhẹ nhàng của anh ấy làm cho buồn ngủ, rồi đang ngủ bỗng nhiên nghĩ đến ...

Tối nay, có phải cô sẽ nhìn thấy cha chồng rồi đúng không?

Nửa tỉnh nửa mê, vẫn là được nhẹ nhàng dỗ dành vào giấc ngủ.

Khoảng 6h, Cố Thanh Liệt tràn đầy năng lượng bước ra từ căn phòng bên cạnh, ba người cùng nhau xuống lầu.

Cố Khanh Khanh cũng đã khôi phục lại vẻ ngoài hoạt bát thường ngày đi ra ngoài. Đi theo Sở Đại vòng qua nơi đóng quân, cuối cùng đến chỗ Không Quân, cô cùng lính gác đến giải thích là tới thăm người thân, Cố Thanh Liệt đưa thẻ lính của mình ra.

“Đồng chí, tôi cần phải gọi điện thoại báo cáo quân bộ, mời chờ một lát." Lính gác xoay người muốn đi báo cáo.

“A Đại ?!” Chử Chiêu vừa lúc từ nơi dừng chân ra đến, nhìn thấy nam nhân mặc áo len đen liền nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh ngạc đ.ấ.m vào n.g.ự.c hắn một quyền: “Tên nhóc cậu, cuối cùng cũng đã trở lại."

Sở Đại duỗi tay đáp lễ, cười mắng: "Cậu qua lại Biên Thành nhiều lần như vậy, một lần cũng không chịu đến Binh Đoàn thăm tớ, rốt cuộc là ai không nể mặt anh em?"

"Tớ không đủ nể mặt anh em mà ngồi xe lửa 2 ngày một đêm chạy tới phía Bắc chỗ chim không thèm ỉa đưa kẹo chọ cậu? Họ Sở kia, cậu đi ra ngoài một chuyến ném luôn lương tâm à?" Chử Chiêu oán giận một hồi, ánh mắt dừng lại ở bên người con gái bên cạnh Sở Đại, tức khắc sáng tỏ thân phận.

Hắn nghiêng người, trên mặt nở nụ cười: "Chào chị dâu, tôi là anh em của A Đại, là anh em sắt đá của hắn."

Cố Khanh Khanh không hề tỏ ra rụt rè, lông mày cong cong chào hỏi: "Xin chào, A Chiêu nha!"

“Oa, tôi liền biết A Đại chắc chắn nhắc đến tôi mà!" Chử Chiêu lúc này đáy lòng hoàn toàn thoải mái, nhìn về nam nhân cao lớn: "Vị này là ai?"

Loading...