Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 115

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:20:48
Lượt xem: 25

4:30 chiều, tàu dừng ở ga Tần Cảng, hai người đàn ông xách theo hành lý mang theo một cô gái xuống xe.

Sau khi rời khỏi nhà ga, gió thổi qua mang theo hương vị đặc trưng, Cố Khanh Khanh hít một hơi, trong không khí có một mùi tanh và mặn.

Cô hỏi Cố Thanh Liệt bên cạnh: "Anh ơi, đây có phải là mùi chân thúi mà anh nói không?"

Cố Thanh Liệt gãi đầu: "Hẳn là đi, bất quá quân khu phương nam so với Binh Đoàn ấm hơn nhiều, anh thấy mặc cái áo đơn là được rồi."

Cố Khanh Khanh cũng cảm thấy như vậy, thậm chí còn cảm thấy quần áo bông trên người quá mức.

Sở Đại ở đây đã lâu không trở lại, vẻ mặt còn có chút hoảng hốt, Cố Khanh Khanh ôm cánh tay, hắn mới hoàn hồn: "Chúng ta về nhà đi."

Sau khi Bạch Diên hy sinh, cho dù hắn có ngày nghỉ cũng không dám trở về, không dám đối mặt với chú Bạch, cũng sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Sở Uyên.

Khi ánh mắt rơi vào cô gái bên cạnh, tức khắc thoải mái.

Quân khu phương Nam cách ga xe lửa không xa, họ đi bộ khoảng 40 phút, qua tầng tầng lớp lớp tuần tra nghiêm ngặt, nghiêm hơn Binh Đoàn rất nhiều.

Sở Đại và Cố Thanh Liệt đưa giấy chứng nhận, lính gác gọi đến Bộ Tư Lệnh xác nhận thân phận mới cúi chào thả bọn họ đi vào.

Bộ Tư Lệnh chiếm một diện tích lớn, Cố Khanh Khanh thô sơ tính qua, tầm đến mười mấy vạn, doanh trại san sát nhau, binh lính tuần tra hết lượt này đến lượt khác.

Sở Đại bên cạnh nói: "Quân khu phương nam quản lý toàn bộ chiến khu phía nam, khu vực đặc thù bên trong có đoàn quân xe tăng, xe quân dã chiến, không quân, tên lửa chiến lược, Cố Xán Dương......" "

Nói đến đây, hắn dừng lại: "Anh cả chắc là ở trong đoàn quân không quân, dưới quyền chỉ huy của Chử Chiến. Đến lúc đó đi căn cứ không quân hỏi một chút chắc là tìm được người."

Cố Thanh Liệt: "... Này, lão Sở, sao cậu không ở quân khu phương nam tham gia quân ngũ? Chạy đến nơi xa xôi như Binh Đoàn xây dựng làm cái gì, ở kia có tên có tuổi ở đây chắc chẳng dấy lên được miếng bọt biển nào."

Nơi này biên chế bắt đầu từ Bài sau đó Liền, Doanh, Đoàn, Sư, Quân, Đại Quân bảy cái cấp bậc, Bài Trưởng chức vị này của hắn phóng tới quân khu Phương Nam là cái đế lót, gọi là quan còn ngượng mồm.

Có thể thấy cha của Sở Đại, thống lĩnh quân khu phương Nam địa vị cao cỡ nào, điều đó cũng phản ánh Sở Uyên đã lập được bao nhiêu chiến công, đánh qua bao nhiêu trận ác liệt.

Về điểm này, Cố Thanh Liệt không thể không phục.

Vân Mộng Hạ Vũ

Rốt cuộc Sở gia vì quốc gia hy sinh không phải số ít, hai đời Sở Uyên đến Sở Đại thừa lại mỗi hai cha con bọn họ.

“Anh trai, khu nhà quân nhân ở đâu?” Cố Khanh Khanh nhìn quanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-115.html.]

Hướng Bắc, Sở Đại dẫn hai người đi qua: "Bên này gọi là đại việ, thực náo nhiệt, đáng tiếc chúng ta không thể ở lâu dài chỗ này, bằng không Khanh Khanh có thể kết giao bao nhiêu bạn bè."

Lấy tính cách thẳng thắn không e lệ của em ấy, ở bộ đội sẽ thực nổi tiếng, cùng ai cũng có thể nói chuyện được vài câu.

Cố Khanh Khanh theo sát bên cạnh, khóe mắt cong cong cười: "Ở vài ngày là đủ rồi, mặc kệ ở nơi nào em chỉ nghĩ muốn đi cùng bên anh nha!"

Sở Đại lông mày khẽ nhếch, Cố Thanh Liệt nhìn lên bầu trời, muốn xem Cẩu Thặng có đang lái phi cơ hay không?

Đi được một đoạn, ba người đến được đại viện, nơi này nơi nơi là nhà hai tầng, tường trắng, ngói xanh. Người nhà Đoàn Trường, Sư Trường ở chung một lầu với nhau, mỗi một một tầng, đến Quân Trường có thể độc môn độc hộ.

Cứ cách 100m, phía trước lại có một trạm gác, cầm giấy thông hành Sở Đại thuận lợi mang theo bọn họ đi tận cùng bên trong khu nhà hai tầng, đến một căn nhà hàng rào trắng vây quanh.

Ở đây yên tĩnh, cách biệt với những ngôi nhà khác một khoảng cách.

Sở Đại trong tay xách hai cái túi, không tiện lấy đồ vật, hắn nói với Cố Khanh Khanh: "Vợ, đã về đến nhà, lấy chìa khóa ở bên trong túi."

Cố Khanh Khanh ngoan ngoãn làm theo.

Cố Thanh Liệt nhìn thấy mà hiếm lạ, hắn cùng Sở Đại 2 năm làm anh em mới tiếp xúc được một mặt khác với ngày vẻ cuồng ngạo thường ngày, đó là bộ dạng cà lơ phất phơ, không đứng đắn, lười nhác y như hoa hoa công tử.

Em gái hắn giỏi hơn hắn nha, lúc này mới được bốn tháng.

Từ trong túi lấy ra một chùm chìa khóa, Sở Đại nói: "Dài nhất chính là khóa cửa sân, em mở ra đi, còn có mấy cái là khóa thư phòng và một phòng đặt bàn cát mô phỏng bản đồ, còn lại là các phòng ngủ, và phòng cho khách.

Cố Khanh Khanh cái hiểu cái không, Sở Đại cười: "Không nhớ được cũng không sao, đến thời điểm cần mở thì thử từng cái một. Mỗi phòng có hai chìa khóa, đều ở trong cái chuỗi chìa khóa này, sau này tháo ra giao cho em."

“Vâng!" Chìa khóa mở được rồi, cửa cổng bung ra.

Cô vươn tay đẩy cửa, vừa bước vào đã thấy xung quanh sân có rất nhiều loài hoa cô không biết tên, được cắt tỉa gọn gàng.

Sở Đại đặt bao lớn bao nhỏ trên bàn đá, đưa Cố Khanh Khanh tới cửa, lấy ra một chiếc chìa khóa nói với cô: "Đây là chìa khóa cửa chính."

Cố Khanh Khanh âm thầm ghi nhớ.

Cắm vào khóa, chuyển động, nam nhân đẩy cửa, xách hành lý mang bọn họ vào nhà.

Đập vào mắt là một một bộ bàn ghế gỗ, xung quanh trường trắng, một cái ghế sofa cùng một chiếc TV gấu trúc do đài phát thành nhà nước sản xuất.

Loading...