Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 114

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:20:46
Lượt xem: 26

Con bé vô tâm vô phối này, thiệt tình!

Tàu dừng lại, khi tốc độ chậm lại, hai anh em Cố Thanh Liệt và Cố Khanh Khanh hiếu động nên không thể ngồi yên, hai người chốc lát thì đi nhà vệ sinh, khi thì đi rót nước ấm uống, cuối cùng ngồi ngay cửa sổ từ cửa kính nhìn phong cảnh lùi lại bên ngoài.

Biên Thành không có trồng lúa, phần lớn là cao lương cùng lúa mì, hiện tại thời tiết lạnh, bên ngoài trắng xóa, nhìn thôi đã thấy lạnh thấu xương.

Cố Khanh Khanh dùng tay phải lấy hạt hướng dương trong túi ra, hạt hướng dương lăn trên đầu lưỡi, hoàn chỉnh vỏ nằm trong lòng bàn tay.

“Cẩu Thặng có lẽ không ngờ rằng chúng ta sẽ đến Quân khu phía Nam để gặp anh ấy đúng không.” Cố Thanh Liệt đặt tay lên thành xe nói chuyện.

“Đừng nói đến Cẩu Thặng, em cũng chưa từng nghĩ tới có thể đến Quân khu phương nam.” Cố Khanh Khanh hơi quay người sang một bên không chắn lối đi, “Lần trước em tới Binh Đoàn m.ô.n.g chịu đủ tội rồi, lần này càng thêm tra tấn, em nhất định phải ăn hết tiêu chuẩn đồ ăn của anh ấy mới được."

Hai ngày một đêm trên tàu, chỉ cần nghĩ đến điều đó, cô đã cảm thấy mệt mỏi rã rời.

May mắn thay lần này cô không đơn độc.

Buổi tối, 10 giờ.

Hành khách trên xe đều ngửa đầu ngủ gật, Cố Khanh Khanh cũng nằm trên người Sở Đại, chân phải kề sát chân trái của anh ấy, Sở Đại sợ cô gái nhỏ lạnh nên từ túi hành lý cầm ra kiện áo khoác quân đội đắp cho em ấy.

Áo khoác lớn, Cố Khanh Khanh đẩy sang một nửa đắp lên đùi Sở Đại, đầu ở cánh tay anh ấy cọ cọ, ngáp một cái mệt rã rời.

Đêm ngủ không ý thức, vô ý rờ rờ từ chân hướng lên, mơ màng tháo dây thắt lưng.

“Lạch cạch ——”

Sở Đại sững sờ, nắm lấy bàn tay nhỏ bé không yên của phận, nắm chặt trong lòng bàn tay.

“Đang ở trên xe lửa." Hắn cúi người ghé vào tai cô gái nhỏ, ngữ khí mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi.

Cái cô vợ này đi ngủ đã tập thành thói quen.

Cố Khanh Khanh ngơ ngác mở mắt ra, định thần trở lại khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ đến không nói nên lời.

Ở trên vai Sở Đại trằn trọc nửa ngày, đáng thương ngẩng đầu lên: "Anh trai."

"Ừm?"

"Em ngủ không được."

Sở Đại: "..."

Cuối cùng, đàm phán thành công, tay cô gái nhỏ đặt cách một lớp quần của người đàn ông, bàn tay của người đàn ông đặt lên mu bàn tay cô gái nhỏ tránh để ai kia làm loạn.

Nhưng là, Cố Khanh Khanh lại ngủ thật yên ổn, còn Sở Đại ngủ không được.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Cố Thanh Liệt đang dựa vào ghế, có thể nghe được tiếng ngáy nho nhỏ.

Trong xe lửa không phải lạnh lắm, ở phòng lò hơi than không ngừng được thêm vào, nhiệt độ trong toa dần dần ấm.

Tàu tăng tốc vào ban đêm, lại không có quá nhiều điểm dừng, ngoài cửa sổ hầu như không có đèn, tối đen như mực.

Cô gái trên vai lẩm bẩm điều gì đó, thực mau không nói gì nhanh như là ảo giác vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-114.html.]

Đêm thật dài, còn cô gái nhỏ vô tâm ngủ ngon.

Nửa đêm, mấy hành khách dậy đi qua toa ăn pha cháo bột ngô cho trẻ con nhà mình khóc nháo, Sở Đại còn chưa ngủ, con ngươi đen láy nhìn xung quanh.

Đến nửa đêm, cuối cùng cũng có chút buồn ngủ.

Buổi sáng 5 giờ, đúng giờ tỉnh lại.

Cố Khanh Khanh cũng đã tỉnh, cô ngáp một cái, hỏi người đàn ông bên cạnh: "Anh muốn đi vệ sinh sao?"

Sở Đại: "... Ừm."

Cô thu hồi tay, dụi dụi mắt: "Vậy thì anh đi đi."

Cố Thanh Liệt cũng đã thức dậy, thấy không có xe đẩy bán đồ ăn thì hắn xách hộp cơm nhôm đứng dậy đi theo Sở Đại đi ra toa nhà ăn mua mấy phần cơm.

Cố Khanh Khanh ngủ thêm một chốc mới đặt áo khoác quân đội trên đùi xuống, đi ra bên toa ăn bên kia rửa mặt, lại đi lấy hai ly nước ấm.

Buổi sáng có màn thầu cùng bánh quẩy, một cái màn thầu 6 xu, một cái bánh quẩy 4 xu, ở xe lửa mua đồ không cần phiếu gạo nên so với Cung Tiêu Xã đắt hơn một chút.

Ba người tiêu hết 6 mao mới ăn no.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt cầm cốc nước ợ hơi: "Tớ nhìn ra bên ngoài trông giống Diêm Thành ghê."

"Đó là Diêm Thành nha." Một hành khách bên cạnh nhiệt tình đáp lời: "Lại thêm một đoạn là đến Vũ Thành."

Vũ Thành chính là quê quán của Hàn Liên Tâm và Tôn Thục Phân.

Cố Khanh Khanh nhìn cây cối tươi tốt bên ngoài qua cửa sổ, bên này cây nhiều, có cây lạnh quá lá đã rụng hết, có cây chịu rét được, so với Biên Thành sự sống bừng bừng, cũng không biết phải do tâm lý hay không, cảm giác không lạnh bằng ở Biên Thành.

Cố Thanh Liệt đã bắt đầu suy nghĩ buổi tối ăn gì: "Ước chừng ba bốn giờ chiều mới tới Quân khu Phương Nam, vừa lúc chúng ta đi đến chỗ Cậu Thặng cọ cơm, 3 đồng 5 mao 1 xu một ngày, heo ở trại nuôi theo cũng không dám ăn như vậy, chúng ta mấy người hoàn toàn đủ rồi."

Cố Khanh Khanh nghĩ xa hơn chút: "Vậy thì chúng ta sẽ sống trong khu nhà quân nhân sao? Khu nhà quân nhân ở Quân khu Phương Nam chắc là nhỏ hơn Binh Đoàn nhỉ?"

Binh Đoàn còn rất nhiều đất trống, có thể xây nhà theo ý muốn, cả mấy ngàn chiến sĩ xây phòng cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.

Cố Thanh Liệt cũng cảm thấy như vậy: "Binh Đoàn của chúng ta người ít mà đất nhiều. Không giống quân khu phương nam mười mấy vạn người, chậc đến hoảng." Ở Binh Đoàn Bài Trường của bọn họ đã có nhà ở đơn độc.

“Lão Sở, cậu nói đi?" Hắn nhìn về phía Sở Đại.

Sở Đại uống nước chậm rãi, ngữ khí nhạt nhẽo: "Hỏi tớ cái gì?"

Cố Khanh Khanh khó hiểu: "Nhà của anh không phải ở Quân khu Phương Nam sao?"

“Ồ, vậy ra hai anh em còn nhớ." Hắn buồn cười: "Nghe hai anh em nói tớ thật cho rằng chính mình đi thăm người thân."

Cố Thanh Liệt phản ứng lại, vỗ đùi bừng tỉnh: "Đúng rồi ha, em gái tớ gả cho cậu rồi! Chúng ta đến nhà cậu ở là được rồi! Ở cái gì mà khu nhà quân nhân chớ."

Sở Đại gật đầu: "Cảm ơn cậu đã nhớ kỹ."

Ngay sau đó Cố Khanh Khanh mới nhớ ra, quay sang làm nũng: "Anh ơi ~"

Sở Đại liếc sang một cái, nhướng mày.

Loading...