Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 113
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:20:43
Lượt xem: 27
Ăn xong, Cố Thanh Liệt đi rửa hộp cơm, Sở Đại đứng dậy đi toilet, hai một trước một sau đi.
Nhân viên bảo vệ thường thường tuần tra ở thùng xe, hiện giờ là lúc ăn cơm trưa, người tập trung bên chỗ toa nhà ăn nhiều, người đã đi tuần tra bên đó.
Có người có tâm tư không thuần mượn kẻ hở làm loạn.
"Mượn đường mượn đường đi." Một nam nhân thân hình gầy gò thò tay vào vạt áo phía trước Cố Thanh Liệt, đột nhiên chân đá đến bên cạnh chỗ ngồi, đụng phải một chút: "Ngượng ngùng a đồng chí."
Người đàn ông gầy gò đang định xin lỗi rồi đi thì bị Cố Thanh Liệt túm trở về.
"Đồng chí." Cố Thanh Liệt ánh mắt không tốt: "Mượn đường có thể, ví đừng mượn luôn ha."
Tay phải túm lấy cổ áo nam nhân, tay trái xòe ra ra hiệu đưa nhanh lại đây.
Người đàn ông gầy gò trợn mắt quát: "Đồng chí, tôi không hiểu anh nói gì, chẳng phải tôi vừa đụng phải anh một cái thôi sao. Còn nói tôi trộm ví tiền của anh? Hay là muốn nhân cơ hội vòi tiền của tôi?"
"Ha ha." Cố Thanh Liệt tức giận phì cười: "Ba hoa với người như cậu lão tử chướng mắt, nhanh chóng đem ví tiền trả lại cho tôi, đừng trách tôi không khách khí."
"Nha! Đánh người, đánh người!" Người đàn ông gầy gò như con cá chạch từ phía dưới chui lên, vừa kêu vừa chạy: "Đồng chí bảo vệ mau quản đi nha, người thành phố tư bản chủ nghĩa đánh người!"
Hắn là nhìn thấy chiếc áo khoác len xịn của Cố Thanh Liệt, nghĩ thầm trong bụng tên ngốc to con này khẳng định là nhà có tiền, muốn mượn chút tiền dùng, nhà có tiền chắc chẳng thèm mấy đồng tiền này làm cái gì.
Vừa cười khẩy vừa thoát ra, hắn đụng phải một bả vai cứng rắn.
Sở Đại một tay đút túi, tay trái vớt hắn trở về, ném lại trước mặt Cố Thanh Liệt.
Cố Thanh Liệt cười gằn: "Ồ, đồng chí, đồng chí bảo vệ đang ở toa ăn bên kia, sao cậu lại chạy đến hướng ngược lại chứ, đi, chúng ta sang đó nói chuyện."
Hắn lúc này nắm chặt, không thể coi thường tên gầy này, cơ hồ là xách người đến toa nhà ăn, các hành khách sôi nổi thăm dò náo nhiệt.
Không phải là bây giờ không có trộm, nhưng rất ít, nhân viên bảo vệ tuần tra nghiêm ngặt, bắt được sẽ đưa ngay đến đồn công an trạm kế tiếp, trừ bỏ kẻ gan lớn, tự tin mới có thể thần không biết quỷ không hay lợi dụng hỗn loạn ăn trộm.
Người đàn ông gầy gò hoảng sợ trong giây lát, nhanh chóng bình tĩnh lại.
Có tìm thấy ví từ người hắn thì sao, bộ chỉ có chủ nghĩa tư bản mới có ví tiền à? Bọn họ bần nông không xứng có ví tiền sao? Cái này không phải là xem thường dân chúng cần lao, nhân dân lao động?
Hắn tự tin hắn có thể đổi hướng gió được.
Nhân viên bảo vệ đến thì nghe thấy động tĩnh bên này, không cần Cố Thanh Liệt xách người qua người đã cầm dùi cui đến, nhìn thấy một người đàn ông to lớn trong tay xách cổ áo của một người đàn ông nhỏ gầy, lớn giọng hỏi: "Sao lại thế này?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-113.html.]
“Đồng chí!” Người đàn ông gầy gò giành cáo trạng trước: "Tôi vô tình đụng phải đồng chí này, đã xin lỗi rồi, hắn còn không chịu, cứ túm lấy tôi bảo tôi trộm lấy tiền của hắn, tôi cảm thấy hắn thấy tôi thành thật tưởng vòi tiền của tôi, còn nói không đưa hắn liền đánh tôi! Ngài xem hắn rắn chắn cao to như vậy, mười người như tôi cũng không đánh lại hắn."
Những lời cuối cùng Cố Thanh Liệt thích nghe nhất.
Sau khi nghe xong lời của hắn, nhìn thấy chênh lệch thân thể chênh lệch giữa hai người, nhưng không thể tin tưởng lời của một bên: "Vị đồng chí này, cậu buông người trước đi, nếu là hắn trộm, hắn chạy không thoát được."
Cố Thanh Liệt liếc nhìn Sở Đại sau lưng, thấy cậu ấy khẽ gật đầu, mới buông tay.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Hai người đều nói đối phương sai thì việc này đơn giản thôi. Đồng chí, lấy ví ra đưa cho chúng tôi. Hai người sẽ nói trong ví tiền có cái gì, tôi thấy đúng thì trả lại cho người đó."
Người đàn ông gầy lúc này mới thực sự hoảng hốt: “Đồng chí, ví tiền là vợ tôi nhét vào túi tôi, cô ấy sợ tôi xa nhà không có tiền dùng, đem tiền trong nhà đều nhét hết cho tôi, tôi vừa nãy đụng vào áo mới biết được, còn chưa có mở ra xem đâu."
Nghe vậy, nhân viên bảo vệ trong lòng nắm chắc một phần, giọng điệu không kiên nhẫn, dùi cui chỉ vào hắn: "Lấy ra đi!"
Người đàn ông gầy gò rút trong túi ra chiếc ví đen, gục đầu xuống đưa sang.
Cố Thanh Liệt ậm ừ cười lạnh: "Vợ đồng chí ở Binh Đoàn Xây Dựng à? Nói xem, kêu tên gì? Xem tôi có quen biết hay không?"
"Ồ nha!”
Hắn hô lên một tiếng, ngoái đầu nhìn nam nhân phía sau: "Lão Sở à, Binh Đoàn chúng ta hình như không có đồng chí nữ nhỉ?"
Sở Đại khóe ánh mắt mang theo một chút ý cười, hắn lẳng lặng dựa vào vách tường ngay lối đi nhỏ, chờ đợi kết quả xử lý.
Nhân viên bảo vệ nhìn thấy cái ví một khắc liền biết danh tính của người đàn ông to lớn này, là quân nhân thuộc Binh Đoàn Xây Dựng.
Kẹp dùi cui dưới nách, nhìn cái ví bên trên có ngôi sao năm cánh, cực kỳ kính nể. Mở ra trong tầm mắt chính là thẻ quân nhân, bên trên viết tên, họ, tuổi, chức vụ, quân hàm.
Bên kia là tiền, phiếu, hắn lẳng lặng khép ví lại, hai tay đưa sang: "Cố Bài Trưởng, ví tiền của đồng chí."
“Cảm ơn đồng chí.” Cố Thanh Liệt lại cất ví vào túi áo khoác.
“Người này, thành thật đi cùng tôi.” Lần này, đổi lại là nhân viên bảo vệ xách người đàn ông gầy gò như xách con gà con, chờ trạm tiếp theo ngừng lại đưa người đến cục công an.
Cố Thanh Liệt và Sở Đại nhìn nhau cười, hơi nghiêng đầu ôm lấy vai Sở Đại: "Đi thôi, Sở Liên Trường."
"Ừ, Cố Bài Trưởng."
Sở Đại bậc cười.
“Ai u, cái gì mà Bài Trường, còn không phải thuộc hạ của cậu." Cố Thanh Liệt lẩm bẩm, khi quay lại chỗ ngồi nhìn thấy em gái đang ngồi gặm hạt dưa vui vẻ, miệng phình phình như con chuột hamster, dễ cưng cực kỳ.