Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:20:41
Lượt xem: 39

Cố Thanh Liệt không ngủ được, theo bản năng của một người lính, hắn đánh giá toàn bộ tình huống trong thùng xe.

Trên xe lửa không nhiều người lắm, bởi vì từ Biên Thành đi đâu vé đều đắt, một vé bằng chi tiêu một tháng của một nhà mười mấy người, cho nên ghế trống nhiều, bên cạnh bọn họ không ai.

Bây giờ đã hơn 7h giờ sáng, một tiếp viên trên tàu đẩy xe nhỏ bán cơm hộp, đến trước mặt Cố Thanh Liệt lắc đầu: "Tôi ăn rồi."

Tiếp viên tàu cười nhẹ, gật đầu rồi đẩy xe đi về phía trước.

Bọn họ chỉ cần đi một ngày một đêm là có thể từ Biên Thành đến Diêm Thành, còn đi quân khu phương nam đến 2 ngày một đêm.

Cố Thanh Liệt vừa cao, chân vừa dài, ngồi ở chỗ hẹp làm hắn nghẹn, chân dài chẳng biết để ở chỗ nào.

Hắn nhìn Sở Đại, ừm, khác hẳn dáng vẻ lười biếng thường ngày khi không huấn luyện, sống lưng thẳng đứng, hai chân an an phận phận, tay trái ôm eo em gái hắn, tay phải đặt ở đầu gối.

“Lão Sở.” Cố Thanh Liệt đột nhiên lên tiếng: "Đang nghĩ cái gì vậy?"

Sở Đại nâng mắt nhìn: "Không có gì."

Cố Thanh Liệt rõ ràng là không tin, nhìn cái bộ dạng tâm sự nặng nề, còn dám nói không có gì.

Hơn phân nửa là lưu luyến binh đoàn rồi.

“Đừng cứ nghĩ linh tinh nữa. Cậu vẫn là nên cân nhắc về cha cậu với anh trai tớ đi."

“Hả?” Sở Đại khó hiểu.

"Cậu và Khanh Khanh kết hôn mà không nói với cha cậu, mối quan hệ giữa hai người có thể bị can thiệp ngoài cha cậu còn có anh trai tớ nữa đấy."

Nói đến Cẩu Thặng, Cố Thanh Liệt phải rùng mình một cái: "Cậu gặp rồi biết."

Hôn sự của Khanh Khanh là hai anh em chọn trong bộ đội, không cho người nhà chúng tay là do Cố Xán Dương nói ra, lúc ấy người trong nhà bao gồm cả hắn còn không dám nói không tán đồng.

Khanh Khanh năm nay mười bảy tuổi, năm sau mới mười tám tuổi, trong thôn tuổi này nách quải hai đứa con là chuyện bình thường, Cố gia vì câu nói đó của Cố Xán Dương áp xuống, cả nhà răm rắp làm theo áp toàn bộ bà mối xuống, cho đến tận bây giờ.

Cố Xán Dương người này chủ ý lớn, khác hoàn toàn với người luôn cười xán lạng như Cố Thanh Liệt.

Tính tình quá lạnh lùng, từ nhỏ Cố Thanh Liệt đã rất sợ người anh em song sinh này, anh trai nói một hắn không dám nói hai.

Sở Đại cụp mắt nhìn cô gái đang ôm cánh tay hắn ngủ ngon lành, khóe môi cong lên: "Anh trai à, hỗ trợ bày một chiêu."

Cố Thanh Liệt vỗ cái bàn cười ha hả.

Sở Đại à, cậu cũng có ngày hôm nay.

Hành khách chung quanh nhìn về phía bên này, Sở Đại nhìn hắn một cái, ra hiệu hắn chú ý ảnh hưởng người xung quanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-112.html.]

Cố Thanh Liệt dựa vào lưng ghế, từ trong túi lấy ra một nắm hạt dưa và đậu phộng mà em gái để trên bàn, chậm rì rì nhấm nháp: "Không có chiêu gì hết, cậu chỉ cần có thể chứng minh cho Cẩu Thặng, cậu đối với em gái hắn thực tốt, phi thường tốt, so với anh em ruột còn tốt thì hắn mới yên tâm."

Dựa theo tính cách của anh cả kia, phỏng chừng gặp mặt sẽ đánh một trận.

Nhưng Cố Thanh Liệt nghĩ đến, chính là đổi lại là hắn hắn, nếu Cố Khanh Khanh kết hôn ở quân khu phương nam, hắn không thấy được, hắn cũng muốn đánh người.

Cho nên bị đánh một trận, tránh không được, là anh em của Sở Đại cùng Cẩu Thặng hắn không tiện tham gia vào, đến lúc đó tận lực mang Khanh Khanh đi, không để con bé nhìn thấy.

Sở Đại hơi nhướng mày, có vẻ là đã hiểu ý.

Cố Khanh Khanh do sáng nay thức dậy quá sớm, cho nên buồn ngủ chịu không nổi, nam nhân bên cạnh làm cô quá yên tâm, ngủ một giấc đến giữa trưa 12h30 mới tỉnh.

Cố Thanh Liệt vừa lúc lấy cơm hộp mà Dư Phú Quý đã chuẩn bị ra, hộp cơm vừa mở mùi hương phiêu đãng bay ra ngoài, Cố Khanh Khanh lập tức tỉnh ngủ ngay.

Cố Thanh Liệt liếc nhìn em gái: "Ây nha, không làm gì cả ngày chỉ có ăn với ngủ, này không phải heo con của lão Chu sao?"

Sở Đại đứng dậy, cầm lấy ấm nước quân đội đi toa ăn lấy một bình nước ấm cho Khanh Khanh.

Cố Khanh Khanh nhận lấy, thổi thổi cho nước nguội rồi mới uống.

Sở Đại vẻ mặt bình tĩnh cầm bình nước, khóe môi chạm vào nơi cô gái nhỏ vừa uống, quả táo Adam lăn lộn chậm rãi uống nước.

Cố Khanh Khanh cầm lấy chiếc đũa mà Cố Thanh Liệt đưa cho, nhẹ giọng ngâm nga: "Chiều mai là có thể đến quân khu phương nam hả anh?"

Sở Đại: "Ừm".

Một tia ranh mãnh lóe lên trong mắt Cố Khanh Khanh, đảo đảo hộp ớt cay xào thịt, gắp một miếng thịt lớn cho vào miệng: "Ai nha, muốn gặp anh cả ghê, anh cả khẳng định không biết em ở Binh Đoàn làm cái gì, khiêng cây tre còn có dùng xẻng xúc phân heo, em phải nói cho anh ấy nghe mới được."

Cố Thanh Liệt tay cầm đũa run lên: "Đây là việc em tự mình muốn làm mà, anh cùng lão Dư bảo em đừng làm, đừng đi khiêng tre, phơi đến như con tinh tinh đen, là chính em một hai phải đi."

"Ồ, vậy sao?" Cố Khanh Khanh chớp mắt: "Em cứ nói là anh một hai bắt em làm, anh nói xem anh cả tin ai?"

Cố Thanh Liệt: "... Ăn thịt đi em gái, anh trai gần đây cảm giác ăn uống không ngon lành, ăn thịt không vô." Nói rồi đẩy hộp thịt toàn bộ gắp sang Cố Khanh Khanh, chính mình không ăn một miếng, chỉ ăn khoai tây cùng ớt xanh còn thừa.

Cố Khanh Khanh bật cười: "Được rồi là em chính mình muốn đi xúc phân heo."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Thanh Liệt nhìn Sở Đại không chút để ý nào, buông cái bình nước, mở nắp hộp cơm, cái đầu hắn muốn to thành đôi.

Cũng may mà gả đi ra ngoài rồi, đến giờ ăn cơm rồi mà nói phân heo với phân lợn ...

Sở Đại mở hộp cơm ra, phân nửa xương sườn cùng thịt chia cho Cố Thanh Liệt, trong ánh mắt khó hiểu của Cố Khanh Khanh nói: "Anh cũng ăn không ngon, chia sẻ một chút."

Cố Thanh Liệt đá ánh mắt thưởng thức nhìn sang.

Biết điều đó em rể.

Nhìn thấy hai người đàn ông kẻ xướng người họa, Cố Khanh Khanh cạn lời.

Loading...