Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 110

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:20:37
Lượt xem: 18

Sáng sớm hôm sau, Cố Khanh Khanh bò ra khỏi giường mà không cần Sở Đại gọi dậy.

Tắm rửa nhanh một chút, dọn quần áo, Sở Đại có bốn bộ quân trang, bởi vì trú đảo nên chuyển sang hải quân, quần áo này anh ấy sẽ mang về quân khu Phương Nam.

Sau khi dọn dẹp hết thảy, tổng 3 cái túi lớn, dù sao không cần cô xách, Cố Khanh Khanh vui vẻ.

“Cố Khanh Khanh, đã xong rồi chứ." Sở Đại từ ngoài đẩy cửa bước vào, Cố Khanh Khanh quay lại ngơ ngác nhìn một Sở Đại khác lạ.

Anh ấy mặc một thân áo khoác nỉ màu đen, bên trong là thuần sơ mi trắng cùng quần tây đen, trên chân là giày đen do quân đội phân phát.

Sở Đại vốn dĩ thân hình đẹp, còn mặc đồ đẹp, Cố Khanh Khanh tim đập thình thịch.

Nam nhân giơ tay lên nhìn thời gian, lộ ra cổ tay trắng nõn.

5h30, còn nửa tiếng nữa là đến giờ Dư Phú Quý ra ngoài mua đồ ăn, nhân tiện cho bọn họ mang đi ra xe lửa.

Người đàn ông nhướng mắt, thấy người nhìn mình xuất thần, khẽ cười: "Đây là bộ quần áo lúc anh đến Binh Đoàn mặc, không nghĩ mấy năm sau vẫn có thể mặc được."

Áo khoác vải nỉ hắn mua từ xưởng may quốc doanh, vốn dĩ có hai kiện.

Cố Thanh Liệt hôm qua ồn ào nói quần áo của hắn chỉ có quân trang, mặc quân trang trở về quá rêu rao cho nên thuận thế xách đi một bộ của hắn rồi.

“Đẹp trai!” Cố Khanh Khanh nhìn khuôn mặt tuấn tú cùng thân hình cao thẳng của anh ấy, thật lòng khen ngợi: "Còn đẹp hơn cả anh cả em."

Sở Đại xoa đầu cô gái nhỏ, tay xách cái túi lớn: "Đi thôi em."

Hắn đưa tay nhấc hai cái túi lên, Cố Khanh Khanh xách cái nhẹ nhất, lúc đóng cửa, trong nháy mắt cô mới phát hiện cô thật sự rời khỏi rồi.

Cố Thanh Liệt ở bên cạnh bọn họ, trong tay không có xách cái gì, theo lời của anh ấy nói chính là: "Tớ chỉ về nghỉ phép mấy hôm, quá mấy ngày là về rồi, không phiền toái như vậy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-110.html.]

Sau khi tiếp lấy chiếc túi màu xanh quân đội từ tay Cố Khanh Khanh, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Hai người các người cọ tới cọ lui, trễ chút nữa đừng nói là cơm sáng đến xe lão Dư đi rồi chúng ta chỉ có thể đi bộ đến nhà ga."

“Này, không phải đến rồi sao?" Cố Khanh Khanh rúc đầu vào trong cổ áo khoác bông, chậm rì rì đi qua sân lớn hướng đến nhà ăn.

Hai người đàn ông mặc áo khoác đen đi bên cạnh cô, bất đồng với Cố Thanh Liệt lải nhải, Sở Đại trầm mặc đưa mắt nhìn những góc nhỏ của mỗi Binh Đoàn, nện bước không nhanh không chậm.

Ở nhà ăn ăn cháo rau xanh cùng thịt nạt, Dư Phú Quý đưa bọn họ ba cái hộp cơm nhôm: "Mỗi hộp cơm có hai món cùng một phần cơm, khoai tây hầm xương sườn, ớt cay xào thịt, các người ăn xong rồi hãy mua đồ ăn trên xe lửa, thời tiết lạnh, cũng không thể làm nhiều hơn cho các người mang theo ..."

Miệng thì cứ nói, tay vẫn chứ tiếp tục làm, đem ba hộp cơm bỏ vào cái túi bông do Tôn Thục Phân cố ý may, rồi bỏ thêm ba đôi đũa đi vào.

Cố Thanh Liệt đặt tay lên người Dư Phú Quý, ôm lấy vai hắn: "Trên tàu làm sao có thể nấu đồ ăn ngon bằng lão Dư được chứ, ây da lão Dư đối với chúng ta thật tốt, suy xét mọi thứ quá chu đáo, tôi mười ngày là về rồi, anh đừng có nhớ tôi quá nha, đến lúc đó tôi bảo thím hai làm ít quà quê mang đến cho anh."

“Vậy thì cậu đừng có quên.” Dư Phú Quý ngẩng đầu đập vào một đôi mắt cười, Sở Đại khẽ gật đầu với hắn, hắn giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt, từ trong túi móc ra hai gói Đại Tiền Môn: "Sở Liên Trường, đây là lần cuối cùng tôi mua t.h.u.ố.c lá cho cậu, đi nằm vùng hơn nửa tháng mới có hai hộp, về sau cậu chính mình mua rồi."

Sở Đại nhận lấy gói thuốc, trong cổ họng như có cái gì đó chặn lại, nghẹn ngào, bỗng nhiên không nói ra lời, qua thật lâu, vỗ vỗ bả vai Dư Phú Quý: "Cảm ơn, lão Dư."

Vân Mộng Hạ Vũ

Cảm ơn lão Dư mấy năm nay chiếu cố.

Như anh em, bạn bè.

“Chuyện gì to tát đâu.” Dư Phú Quý bình tĩnh lại cảm xúc: "Khanh Khanh này, chú chuẩn bị cho cháu một bao khoai lang đỏ khô, để trên xe, để anh trai khiêng cho cháu."

“Được rồi, cảm ơn chú Dư!” Cố Khanh Khanh mắt đỏ hoe.

Đầu ngón tay ấm áp chạm vào khăn quàng cổ do Tôn Thục Phân đan, quấn quanh một vòng: "Đây là khăn quàng cổ thím hứa làm, len đỏ này không dễ tìm nha."

Cố Khanh Khanh đột nhiên nhào vào trong vòng tay của thím Dư, ôm lấy vòng eo hơi đầy đặn của Tôn Thục Phân, cúi đầu nghẹn ngào: "Cảm ơn thím, có nghỉ phép cháu sẽ về thăm thím với chú, còn có Tiểu Thỏ cùng Tiểu Húc."

“Được rồi, con gái, đừng quên nha.” Tôn Thục Phân vuốt nhẹ mái tóc mượt mà của Cố Khanh Khanh thở dài: "Đừng khóc, xem cháu đi Binh Đoàn một chuyến còn mang về một con rể tuấn tú đẹp trai cho Cố gia, cha mẹ cháu biết được sẽ rất vui."

Cố Khanh Khanh gật đầu, nhìn Sở Đại đang nói chuyện với Triệu Trạch bên cạnh, nín khóc.

Loading...