Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 109

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:20:35
Lượt xem: 18

Thấy lão Dư dùng giọng điệu ghét bỏ mà quan âm, Cố Thanh Liệt buồn cười.

Cố Khanh Khanh lên tiếng: "Cháu biết rồi!”

"Chờ lát nữa trở về cháu mang về cho thím dư còn có Tiểu Thỏ cùng Tiểu Húc một phần."

“Không cần, chính cháu ăn là được, trong nhà đều có." Dư Phú Quý xoa xoa tay: "Chú đi ăn cơm, cháu nhớ ăn canh đấy."

“Vâng!"

Sở Đại và Cố Thanh Liệt đều đứng bên cạnh bưng hộp cơm để cùng Cố Khanh Khanh ăn cơm, Cố Thanh Liệt không khách sáo gắp miếng thịt kho tàu: "Anh trai gần đây huấn luyện nhiều quá, cần bồi bổ."

Cố Khanh Khanh liếc một cái, gắp lẹ hai miếng thịt ba chỉ vào hộp cơm của Sở Đại.

Dư Phú Quý dùng nguyên liệu đủ nhiều, nước tương cùng đường phèn ra màu rất đẹp, ngoại trừ hành không thêm cái gì, đầy ắp thịt.

Cố Khanh Khanh nhìn chén thịt này đến tầm hai cân.

Trong bếp thật ấm, cơ mà đứng một lâu bị tê chân, đổi chân nhảy nhót một hồi bị Cố Thanh Liệt ấn đầu —

Vân Mộng Hạ Vũ

"Ăn cơm cũng không chịu ngừng nghỉ, may mắn đem em gả ra ngoài rồi, người anh em này của anh không phải xem mặt mũi anh phỏng chừng cũng chướng mắt em ..."

Cố Thanh Liệt chê em gái một hồi bị em gái liếc xéo: "Nói cái gì đó Cẩu Đản, nếu không phải em gả cho anh ấy, anh em như anh, anh ấy sao mà nhẫn nhịn lâu vậy được, sớm ném anh đi lâu rồi."

“Đúng không anh trai?" Cô chống cằm chờ Sở Đại giúp mình nói anh trai.

“Anh em à.” Cố Thanh Liệt nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của em gái, tay đáp lên vai Sở Đại, hừ lạnh: "Cậu chính là em rể của tớ, về sau ở Cố gia còn phải dựa tớ giúp cậu nói chuyện đấy, ngày mai lên xe lửa rồi, cái anh cả kia của tớ, không phải là người dễ nói chuyện đâu, nếu là không có tớ, cậu qua đó bị ghẻ lạnh, hai người còn chưa có gặp gia trưởng, chưa có xả chứng đâu."

Sở Đại tặc lưỡi, nhìn hai anh em này đấu võ mồm, giơ tay nắm lấy cổ tay Cố Thanh Liệt, thả xuống.

"Vậy thì phải làm sao đây, tớ cũng thật khó xử nha!"

-

Sau khi ăn xong, Cố Thanh Liệt rửa hộp cơm để lại chỗ chứ, Cố Khanh Khanh uống hai chén canh, dư lại để lại trên bếp cho Dư Phú Quý.

Buổi chiều cô không có chuyện gì làm, vừa lúc về phòng thu dọn đồ đạc.

Cố Thanh Liệt ở cách vách nghỉ trưa, cô từ từ lấy quần áo ra đưa cho Sở Đại, anh ấy lưu loát gấp gọn rồi đặt lên giường.

Chừa lại quần áo để đêm nay tắm rửa, còn lại cất hết vào túi.

Cố Khanh Khanh câu được câu không nói chuyện với chồng, lúc đưa quần áo ra ngoài, cô hỏi: "Anh trai, bao lâu rồi anh không về?"

“Hơn một năm trước”. Hắn năm 1970 đến Binh Đoàn ở Biên Thành. Khi đó tuổi trẻ, cao ngạo hăng hái, mang theo Bạch Diên từ quân khu phương nam chạy đến biên cảnh nguyện đánh giặc đền đáp tổ quốc.

Một năm trước, hắn đem tro cốt Bạch Diên về quân khu phương nam, sau đó không hề về nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-109.html.]

Suốt một năm trận lớn trận nhỏ còn chưa thắng bại hoàn toàn, anh em cũng không mang về kịp thời.

Nghĩ đến đây, hắn cong môi tự giễu.

Ý thức được tâm trạng của anh ấy đang dần hạ thấp, Cố Khanh Khanh bỏ quần áo trên tay xuống, bước tới ôm lấy vòng eo gầy của người đàn ông, chôn đầu vào lòng n.g.ự.c của anh ấy —

"Anh trai, anh lợi hại quá đi, 17 tuổi đã bảo vệ quốc gia rồi, em 17 tuổi còn ở nhà ăn tiền trợ cấp của anh."

Sở Đại bị cái logic này chọc cười, vẻ u ám trong mắt biến mất: "Chính là cô gái 17 tuổi này làm cho người dân ở Biên Thành có rau xanh ăn nha."

“Cũng đúng nha, chúng ta đều lợi hại!"

Sở Đại một tay ôm eo cô gái nhỏ, cúi đầu đặt vào giữa hai lông mày của em ấy một nụ hôn: "Ừ, đều lợi hại."

Cố Khanh Khanh cười rạng rỡ, lúc đầu cô còn hơi buồn ngủ, hiện tại động lực mười phần.

Cô tìm thấy một chiếc đồng hồ trong ngăn tủ, ngón tay xách lên hỏi: "Anh ơi, cái này là của anh à?"

Sở Đại hơi ngạc nhiên: "Ừ, lúc trước tới Binh Đoàn ở cửa hàng Bách Hóa mua."

Sau khi đến Binh Đoàn không mang nữa."

Cho nên không nhắc hắn đã quên mất.

“Cái này là nhãn hiệu gì vậy?" Nhìn thấy đồng hồ vẫn đang chạy, Cố Khanh Khanh cầm nghịch một hồi, lôi kéo anh ấy ngồi ở mép giường, muốn anh ấy mang lên.

Sở Đại tùy ý để em ấy cầm lấy cổ tay mình, xem động tác của em ấy trúc trắc mà gỡ cái móc, mang vào cổ tay hắn, hắn không cản: "Đông Phong, lần này trở về em cũng mua một cái."

“Thật vậy chăng?” Cố Khanh Khanh nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay đẹp đẽ của anh ấy vui vẻ: "Em chỉ có một chiếc đồng hồ bỏ túi cũ, do chú ba từ cửa hàng trong thành phố mua cho em, hiện tại em không mang đi."

“Là thật.” Sở Đại thấy em ấy cúi đầu cài dây đồng hồ: "Anh mua cho em cái giống như vậy, chắc là có mẫu của nữ."

“Bao nhiêu tiền vậy anh?” Cố Khanh Khanh theo bản năng thấy thứ này thật đắc, đừng nói là mua ở quầy hàng nước ngoài, cô đến cửa hàng bách hóa còn chưa đi qua, cô nghe chú Tần nói ở đó mua gì cũng cần phiếu.

Xe đạp Phi Cáp của chú Tần tận 150 tệ, còn phải tốn bao nhiêu công sức mới mua được.

“Một trăm lẻ hai.” Sở Đại suy nghĩ một chút, lông mày mềm mại nhìn xuống khuôn mặt tròn trịa của cô gái nhỏ.

“Đắt quá.” Cố Khanh Khanh đeo đồng hồ vào cho anh ấy, nghịch vài lần, anh ấy cổ tay mảnh khảnh còn trắng nữa mang đồng hồ rất đẹp, đổi lại là Cẩu Đản khẳng định mang không ra được cảm giác như thế này.

Cô xắn tay áo lên, nhìn nước da dưỡng trắng lên phần nào do khoảng thời gian này cô bảo dưỡng kỹ, cơ mà vẫn không thể so sánh với anh ấy.

Cố Khanh Khanh sắc mặt rối rắm, cũng không biết đang thuyết phục mình hay khuyên ai: "Chúng ta không mua ha."

Sở Đại thu hết biểu hiện ngắn ngủi của em ấy, lôi người ngồi vào lồng n.g.ự.c mình, thả tay áo xuống, mân mê đầu ngón tay: "Mua chứ, tại sao không mua?"

“Khó được Khanh Khanh thích." Sở Đại đối diện với đôi mắt đen láy, thấp giọng cười, hai bàn tay đan chặt vào nhau.

Loading...