Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 108
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:20:23
Lượt xem: 28
Cố Khanh Khanh từ chỗ Trương Triều mang về một ít đồ ăn vặt, hứa là đến hải đảo sẽ viết thư về cho Binh Đoàn.
Nguyên văn lời nói của Trương Triều là: "Chú Trương ở Binh Đoàn là người làm công tác văn hóa duy nhất, ngoại trừ Từ Chính Ủy ha, Dư Phú Quý cùng lão Chu không biết một chữ, một người chỉ biết g.i.ế.c heo, một người chỉ biết nuôi theo, viết thư cho bọn họ chỉ làm bọn họ vò đầu vứt tai mà thôi.
Chú ấy chê chiến hữu, tự khen mình thành đóa hoa.
Cố Khanh Khanh nén cười điên cuồng gật đầu.
Vốn dĩ ban đầu nghĩ chỉ viết một lá thư gửi cho Cố Thanh Liệt, bây giờ gửi hai lá thứ thôi.
Sau khi rời khỏi Quân Nhu, Cố Khanh Khanh đi sang bên kia nhìn, nhìn những loại rau xanh tươi tốt trong nhà kính, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Có thể ăn rau xanh, thật tốt.
Trên đường đến nhà ăn, cô còn gặp Sở Đại mang đội, đây là lần cuối cùng anh ấy tuần tra ở Binh Đoàn.
Nhịn xuống suy nghĩ nhảy vào vòng tay của anh ấy, Cố Khanh Khanh cùng Sở Đại trao đổi ánh mắt, khóe môi cong lên.
Sở Đại khẽ gật đầu, lúc đi ngang qua còn ghé vào bên cạnh cô, thấp giọng nói: "Bên ngoài lạnh lắm, mau trở về nhà."
Sau đó ánh mắt nhìn thẳng.
Cố Khanh Khanh nhìn đội ngũ đi đằng xa, mặt mày vui vẻ, ngâm nga một bài đồng d.a.o đi về phía nhà ăn.
Nơi ấm áp nhất khẳng định là nhà ăn!
Dư Phú Quý ở đây đang bận rộn khí thế ngất trời, nhào bột, cán bột, một tay cầm cái chậu động tác tay không ngừng.
Cố Khanh Khanh trực tiếp ngồi trước bệ bếp, bỏ thêm than vào: "Chú Dư, bữa trưa ăn sủi cảo nhân gì vậy nha?"
“Thịt heo hành tây, rau chân vịt trứng gà, nấm hương thịt heo còn có khai tây thịt heo." Dư Phú Quý tranh thủ rảnh rỗi liếc mắt nhìn sang: "Thêm than vào giữa đáy nồi, đừng thêm vào hai bên nếu không cái nồi nước nữa ngày không sôi được."
“Vâng.” Cố Khanh Khanh đáp lời, xoa xoa tay cầm cái kẹp tiếp tục thêm than.
"Nghe thím cháu nói cháu muốn ăn thịt kho tàu?"
"Vâng, muốn làm món thịt kho tàu do chú Dư làm, chỉ nước kho thôi cháu có thể ăn được ba chén cơm."
“Cháu cũng không ngại chú xót tiền lương thực?" Dư Phú Quý buồn cười: “Buổi sáng chú đi cung tiêu xã cắt khối thịt heo, vừa lúc là thịt ba chỉ ngon, trưa nay làm một bữa cho mèo con tham ăn này ăn no nê."
“Cảm ơn chú!” Cố Khanh Khanh khóe mắt chua xót, người ở Binh Đoàn sao có thể tốt như vậy chứ, tốt đến mức cô không nỡ rời đi.
"Đừng phát ngốc nữa, mau thêm than vào bếp."
Trong phòng bếp bếp nhiều, Cố Khanh Khanh cầm cái kẹp chạy tới chạy lui, ban bếp núc làm sủi cảo đều bị cô chọc cười.
"A, đây là ong mật nhỏ từ đâu ra đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-108.html.]
Người bên cạnh nói đùa: "Đây nơi nào là ong mật nhỏ, đây là ông lão đại trên vách đá lớn."
“Không đúng, không đúng.” Thấy Cố Khanh Khanh bĩu môi phẫn hận nhìn bọn họ, cậu lính nhỏ mặt tròn cười vỗ cục bột trên thớt: “Đây không phải ong nhỏ, cũng không phải ong lão đại lớn trên rừng, càng không phải ong vò vẽ, đây là em gái tôi nha!!”
Trong bếp toàn bộ các chiến sĩ cười phá lên.
Cố Khanh Khanh nhún vai, cô đã quen với việc bị họ trêu chọc rồi, không sợ gì cả.
Cô tự mình mở ngăn tủ bên góc tường, lấy một ít khoai lang đỏ khô, đặt bên bếp nướng.
Còn sớm, một lúc nữa mới bắt đầu ăn cơm tối, Dư Phú Quý vội chỗ này chỗ kia xong, thấy cô cứ ăn khoai lang đỏ khô, khóe mắt đắc ý: "Lúc trước chú phơi khoai lang khô các người không ăn, hiện tại đây không phải ăn đến hăng say? Chờ lát nữa chú mang cho cháu một bao, cháu mang lên xe lửa từ từ ăn."
Cố Khanh Khanh: "..." Chú à, lòng tốt của chú có chút khó tiêu thụ nha, ngồi xe lửa, cô đâu thể đến nơi thêm than chỗ đó để nướng khoai lang đỏ đâu.
Cô không thể từ chối vì thế nước mắt lưng tròng chấp nhận rồi.
Mười hai giờ trưa, binh lính xúm lại hát quân ca "Hoàng hôn đỏ rực núi bay. Binh lính b.ắ.n mục tiêu, trở về trại, trở về doanh trại ~"
Quân ca lảnh lót làm trước mắt cô nhòe đi, giống như về lại ngày mới vào Binh Đoàn, buổi trưa đến nhà ăn ăn cơm, bọn họ là hát bài quân ca này ...
Cố Khanh Khanh sụt sịt, hít hít cái mũi ngẩng đầu lên, cố gắng kìm lại những giọt nước mắt không cho nó rơi xuống.
Hoãn hoãn lại, trước mặt xuất hiện một thân ảnh mảnh khảnh, chắn ánh sáng trước mặt.
Cố Khanh Khanh vừa lúc có thể nhìn thấy khuôn hàm thon gầy, cô chớp chớp mắt.
Nghe thấy anh ấy nói: "Ăn cơm thôi."
Nghĩ đến món thịt heo kho tàu, chút bi thương lập tức tan biến thành mây khói.
Cô sợ lạnh, nên Dư Phú Quý dứt khoát đem thịt kho tàu cùng sủi cảo để bên bệ bếp cho cô ăn: "Cháu có muốn ăn cơm không?"
Cố Khanh Khanh không chớp mắt ra hiệu: "Ba chén!"
Dư Phú Quý tức giận nói: "Chính mình múc, chút thức ăn của Sở Liên Trường vừa lúc hôm nay chạm đáy."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn thật không nói sai, tiền trợ cấp hàng tháng của Sở Đại là 72 tệ, Binh Đoàn một bữa ăn tiêu chuẩn cho một người là 6 mao, Cố Khanh Khanh dính vào hai người họ một ngày là 1 đồng 2, huống chi Cố Khanh Khanh còn thường xuyên mở bếp nhỏ ăn thịt, mỗi tháng phiếu thịt của Cố Thanh Liệt cùng Sở Đại ăn không còn một mảnh, không còn dư thừa.
Cố Khanh Khanh vẫn còn ở trong Binh Đoàn, mà người đã tham lam 5 tệ tiêu chuẩn thức ăn của anh cả Cố Xán Dương ở quân khu Phương Nam rồi.
Tiêu chuẩn một bữa nhiều đến vậy, có bao nhiêu thịt chứ?!
“Của Sở Đại hết, không phải còn tôi sao?" Cố Thanh Liệt khoác tay lên vai Sở Đại: "Tôi cũng không thể làm em gái mình đói được."
Hắn nhìn khuôn mặt tròn trịa của cô gái nhỏ, tự dưng tự hào ghê gớm.
Em gái đến Binh Đoàn chẳng những không gầy mà còn béo lên, cái này ở nhà ông bà nội chắc không nói gì nhỉ?
“Lão Chu bên kia còn thiếu một người nuôi heo, tôi thấy Cố Bài Trường không tồi nha." Dư Phú Quý bới cho Cố Khanh Khanh một chén cơm gạo lứt, lại nói: "Cho cháu thêm một chén canh củ mài nấu xương, đang ở bếp hầm, bên bếp bên kia, nhớ uống."