Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:20:21
Lượt xem: 26

Cô tức giận nhìn chằm chằm vào người dẫn đầu chạy đằng kia, đút tay vào túi, rụt đầu vào cổ áo khoác bông, đi chậm rãi về phía trại nuôi heo, lão Chu nhìn từ xa còn tưởng ông cụ nào thảnh thơi lại đây chơi.

“Khanh Khanh, nào có lạnh vậy đâu?" Lão Chu nói chuyện, khói không ngừng bốc ra, Cố Khanh Khanh cố tìm một nơi không có gió để đứng.

“Không lạnh sao chú mặc quần áo dày như vậy làm gì, còn lót thêm rơm rạ cho heo, chỉ chưa có đắp chăn bông cho heo nữa cơ." Cố Khanh Khanh đứng dậm chân cho ấm người.

"Đứa nhỏ này sao chèn ép người thế? Trước kia chưa gả cho Sở Liền Trường miệng ngọt như mật, sao hiện tại thành ra như vậy?" Lão Chu lắc đầu đi vào trong rót một ly nước ấm.

"Hôm nay sao lại tới đây tìm chú Chu? Thời tiết lạnh không thấy cháu đến đây bao giờ."

“Cháu sắp đi rồi, đến chào ngài nha!" Cố Khanh Khanh bưng ly nước nhấp một ngụm cho ấm người, cười cười: "Lần sau muốn gặp chú Chu thật là khó, không biết là năm nào nữa.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lão Chu đang cầm cào cào phân lợn, nghe được lời nói này sống mũi chua xót: "Ai nha, anh trai cháu không phải còn ở đây sao? Nào thăm người thân sang bên này thăm mọi người, cháu ở Binh Đoàn xuất giá, Binh Đoàn là nhà mẹ đẻ của cháu, 2000 chú, anh trai đều ở nơi này đấy, ly biệt đừng quên Binh Đoàn a."

“Làm sao có thể!” Cố Khanh Khanh sắp khóc đến nơi: "Sở Đại được nghỉ cháu sẽ đến thăm ngài nha, ngài không phải muốn ăn đậu hũ mốc quê nhà sao? Đến lúc đó cháu mang từ quê lại đây cho chú."

“Được được được, vậy cháu nhớ rõ nhé!" Lão Chu cầm cái cào tiếp tục cào phân heo, trong lòng muôn ngàn lời nói.

Khanh Khanh là một cô gái tốt, ngày thường mình hắn ở đây nuôi heo, chẳng có ai nói chuyện, cô gái này đến, hai ba hôm chạy đến muốn phân heo bón phân, còn nói chuyện tán gẫu với hắn.

Tưởng tượng cô gái như này đi hải đảo hoang vu gian khổ, lão Chu thở dài thường thượt, chỉ hy vọng đứa nhỏ này về sau càng ngày càng tốt.

Cùng nói chuyện với lão Chu một lúc lâu, Cố Khanh Khanh đáy lòng ảo não vô cùng, rõ ràng mới đến Binh Đoàn ba bốn tháng, cô cảm thấy mình ở chỗ này thật là lâu.

Từ trại nuôi heo ra tới, cô lại đi đến chỗ quân nhu.

Trương Triều đang ngồi bên bếp than nhấm nháp hạt dưa, vừa nhìn thấy cô liền niềm nở chào hỏi: "Mau ngồi, Binh Đoàn cuối năm lạnh lắm phải không? Qua đoạn thời gian này nắng lên sẽ ổn."

"Vâng, lạnh quá."

Cố Khanh Khanh vừa ngồi xuống, Trương Triều đã đẩy đĩa hạt dưa, đậu phộng rang sang: "Chú Trương nơi này là cái quan chức nhàn tản, ở chỗ này thoải mái, không giống các đồng chí mùa đông khắc nghiệt còn phải đi đánh giặc, đi huấn luyện, bất quá cuối năm ngừng nghỉ một hồi, cũng coi như một năm thuận lợi."

Hắn là văn chức, không tham gia vào chiến trường, chỉ có ở quân nhu kiểm kê là được, tiền trợ cấp không nhiều bằng chiến sĩ chiến đâu, thậm chí so với Dư Phú Quý sĩ quan hậu cầu còn ít hơn một đoạn, bất quá hắn lại rất thỏa mãn.

Vốn dĩ hắn có thể ở quân khu phương nam làm công văn nhàn nhã, sau hắn nghĩ hắn vẫn nên đến Biên Thành đi, đánh giặc hắn không đánh được, nhưng hắn được cái miệng, mua sắm vải bông vải dệt linh tinh để nâng cao đời sống chiến sĩ cũng coi như không làm thất vọng bộ quân trang này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-107.html.]

Ngày thường hắn có rất nhiều đồ ăn vặt, trừ hạt dưa đậu phộng còn có khoai lang khô từ chỗ Dư Phú Quý làm ra.

Đó là thứ mà lúc Cố Khanh Khanh vừa đến, Dư Phú Quý cắt đi hết phơi khô.

Nắng chói chang, khoai lang đỏ khô đến cứng ngắc, như thế nào cũng không thể cắn được.

Cố Khanh Khanh căn đến ê răng: "Chú Trương, đừng lấy khoai lang đỏ ra nữa, cháu cắn không được, ăn đậu phộng hạt dưa là được rồi."

Trương Triều mỉm cười: “Là do cháu không biết ăn.” Hắn đem khoai lang đỏ khô thả gần bếp lò, hong một chút xíu liền mềm.

Đưa cho Cố Khanh Khanh: "Thử xem?"

Cố Khanh Khanh do dự, cuối cùng cũng vươn tay nhận lấy, cắn đầu lưỡi một cái, "úi da ——"

“Thật sự cắn được này!"

Trương Triều vỗ tro trên tay, ngồi trở lại, liếc mắt nhìn Cố Khanh Khanh: "Chú Trương đây trừ bỏ nghiên cứu quân nhu, chính là nghiên cứu thức ăn, chờ lát nữa còn đi chỗ lão Dư đúng không? Vừa lúc ăn cơm xong thì đi hỏi lão Dư ít khoai lang đỏ khô mang đi đi, hắn nhiều lắm."

Khoai lang khô của Dư Phú Quý là hàng ế, đa phần các chiến sĩ đều là người thẳng tính, cầm cắn một cái, cắn không ra từ đó về sau không ai đến chỗ hắn hỏi khoai lang khô nữa.

“Vâng!” Cố Khanh Khanh tay trái cầm đậu phộng, nhét vào túi, tay phải cầm khoai lang đỏ cho vào miệng.

Con bé này đến chỗ hắn moi một phen, Trương Triều vui vẻ: "Cháu không thấy ngại nha!"

Hắn dứt khoát đem hết số đậu phộng hạt dưa còn lại cho vào túi con bé: "Chú nghèo, không có cái gì cho cháu, cái này vừa lúc mang lên xe lửa ăn, một ngày một đêm sợ là khó ngồi."

Ngồi xe lửa từ nam ra bắc hắn từng đi rồi, nhà hắn ở phương nam, ngồi xe lửa bắc nam ba ngày ba đêm, giờ nhìn thấy tàu lửa xanh là sợ mặt xanh còn hơn tàu lửa.

"Chú Trương." Cố Khanh Khanh ăn khoai lang khô nướng trên bếp lò, cười tủm tỉm: "Cảm ơn chú mấy tháng qua chiếu cố cháu."

Ngày kết hôn của cô, rất nhiều đồ ăn là chú Trương giúp cắt, tuy là bộ dạng xấu chút. Sau đó chú Dư nói cô mới biết trước kia chú Trương chưa từng cầm dao.

Là đãi ngộ chỉ có cô mới có.

"Đứa nhỏ ngốc này." Trương Triều ngây người, sau đó tùy ý vẫy vẫy tay: "Chú hiện tại mỗi ngày ăn rau xanh không phải ít nhiều nhờ cháu, muốn như vậy phải cảm ơn lẫn nhau."

Cố Khanh Khanh bị cái cách nói mới lạ này chọc cười.

Loading...