Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 106
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:20:19
Lượt xem: 23
Cố Khanh Khanh vội vàng ngồi xuống, nhét khoai lang nướng cho Tôn Thục Phân: "Thím à, thím ăn cái này đi."
Mình thì nhai cơm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tôn Thục Phân nhìn củ khoai lang nóng hổi trên tay, đã lột sạch vỏ, bên ngoài nâu vàng, hơi cháy, còn một góc thì hơi sượng.
Cô nheo mắt, nhìn Cố Khanh Khanh, không ngừng tặc lưỡi: "Cái này là Sở Liên Trường nướng cho cháu à?" Khoai lang đỏ nướng chưa được chín.
“Vâng.” Cố Khanh Khanh cười ngọt ngào, cắn đậu que: "Anh ấy dậy sớm, cháu dậy không nổi."
"Đúng là cháu thích hợp gả cho hắn."
Tôn Thục Phân buồn cười: "Các người hai vợ chồng đều ăn nhà ăn, không cần làm cơm, không giống như những nhà khác, kết hôn còn phải chăm sóc cả nhà chồng. Trước kia thím vừa mới gả cho chú Dư, trời còn chưa sáng đã phải dậy mà nấu cơm, một cái trứng gà nhà chục người ăn, phân thế nào nghĩ thôi đã phát sầu."
Cố Khanh Khanh hơi kinh ngạc: "Một quả trứng ăn mười người? Thím à thím chia làm sao?"
"Đánh bông ra, thêm nửa nồi nước nấu canh." Nói đến đây Tôn Thục Phân không thể nhịn được cười, nước mắt trào ra nơi khóe mắt.
Lúc đó thật là khổ, cả nhà lặc lưng quần sống qua ngày, canh lõng bõng nước không, chẳng có hương vị gì mà cả nhà ăn đến không một giọt dư thừa, vậy mà lúc đó đã thỏa mãn lắm rồi.
Ngày lễ tết thân thích mà đem nửa con cá muối đến, cả nhà già trẻ trông m.ô.n.g mà nhìn, có khách tới chúc tết liền nấu ăn, lúc ấy mỗi năm ngóng trông mỗi ngày như vậy thôi.
Bây giờ ở Hàn gia thôn sản lượng lương thực tính ra vẫn còn chưa có nhiều, miễn cưỡng no bụng, nghe nói nhà Khanh Khanh thường xuyên kéo lương thực cho nhà mẹ đẻ Hàn Liên Tâm.
Cố gia sống phúc hậu có tiếng khắp làng trên xóm dưới, ngay cả người Hàn Gia Thôn cũng khen không ngớt lời, nói Hàn Liên Tâm gả vào nhà chồng tốt, mỗi tết nhất lễ hội đều đưa lương về trợ cấp nhà mẹ đẻ, nhà chồng không nói cái gì, đúng là khó có được.
"Khi cháu còn nhỏ trong nhà cũng thiếu lương, bà nội nuôi mỗi hai con gà, đẻ trứng không tích góp, dành hết cho cháu ăn, trong nhà các anh trai đều gặm khoai lang đỏ, sau đó lương thực trong nhà đủ ăn mới nuôi mười con gà, mấy anh trai mới có trứng gà để ăn."
Chú nhỏ với anh trai lớn hơn cô được bao nhiêu đâu, cố tình cái gì tốt đều để dành cho cô, bản thân luyến tiếc không nỡ ăn.
Khi anh Cố Hùng 14, 15 tuổi lên núi đốn củi, hái mang về cho cô quả dại, bó đầy vào lá cây, là loại quả tím tím đặc biệt ngọt, ăn xong hàm răng đen xì.
Dù tuổi thơ ăn cháo nhiều hơn ăn cơm, nhưng ký ức thơ ấu của cô không phải là những năm tháng đói khổ, mà là sự yêu thương vô bờ bến của trưởng bối, của anh trai.
Tôn Thục Phân từ cái cách Cố Thanh Liệt yêu thương cô em gái này là đã biết Cố gia đối với Cố Khanh Khanh như thế nào. Tiểu Thỏ không được phúc khí như vậy, bởi vì là con gái thường xuyên bị bà nội, cả cô ruột chèn ép, cũng may con bé vô tư, không để ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-106.html.]
Cô thở dài, nghĩ đến tương lai Tiểu Thỏ và Tiểu Húc ở bên cạnh cô và lão Dư, cô nhất định sẽ nuôi dưỡng hai đứa thật tốt.
"Khanh Khanh." Cô nhớ ra một sự kiện: "Chờ lát nữa cháu mới thu thập hành lý nhỉ? Thím đan cho cháu với Sở Liên Trường cái khăn quàng cổ, để thím mang lại đây."
"Nha? Cảm ơn thím!" Cố Khanh Khanh cong mắt cười.
Ở tiệm may cô có nhìn thấy khăn quàng cổ, đa dạng cũng đẹp, không ngờ thím Dư cũng biết đan khăn quàng cổ.
"Mà nè, thím nói với cháu trước, tay nghề thím không giỏi, dùng len sợi làm, thím đan rắn chắn chút, cháu nhìn thấy đừng có thất vọng."
“Như nào sẽ chê được." Cố Khanh Khanh đặt đũa xuống, nắm chặt cánh tay Tôn Thục Phân làm nũng: “Thím là thương cháu nhất, cháu luyến tiếc thím với chú Dư quá đi, chú Dư làm thịt kho tàu vừa mềm vừa ngon, không ngán, cháu về sau đi ra đảo khẳng định nhớ thương món này."
“Ây da, Cái miệng của Khanh Khanh là ngọt nhất, chờ lát nữa thím nói với chú Dư, từ khẩu phần ăn của chú thím làm cho cháu một chén thịt kho tàu.”
Cố Khanh Khanh gật đầu lia lịa, nghĩ thầm đến lúc đó cho Tiểu Húc, Tiểu Thỏ thêm nhiều kẹo.
Hảo ý của chú thím vẫn là không nên cự tuyệt.
Cơm nước xong trò chuyện với Tôn Thục Phân một lúc, Tôn Thục Phân mang hộp cơm đi nhà ăn, nói với Dư Phú Quý chuyện mở bếp nhỏ cho cô.
Cố Khanh Khanh ở trong phòng ngốc không muốn ra ngoài, nghĩ lại ngày mai đi rồi, cọ tới cọ lui rời đi căn nhà ấm áp, trước khi đi còn thông hơi bếp lò.
Gió lạnh thốc thẳng vào mặt cô như d.a.o bén, cô rúc đầu vào trong cổ áo, hoàn toàn trái ngược với những người lính xếp hàng ngay ngắn đang đi ngang qua.
Cố Thanh Liệt, người đang dẫn đầu đội, liếc nhìn em gái của mình, bộ dạng trông y như con chim cút, nhịn không nổi, may là vẫn căng lại được.
Có binh lính nhịn không được, bả vai run lên, phát ra tiếng cười khúc khích, Cố Thanh Liệt hét lớn: "Cười cái gì? Nghiêm túc lên, chuẩn bị mười km."
Thấy binh lính căng thân mình, hắn bồi thêm một cầu: "Ngày mai em gái đi rồi, chừa chút thể diện cho em ấy."
Ít nhất đừng có cười trước mặt em ấy.
Cơ mà bọn họ hoàn toàn nhịn không được.
Cố Thanh Liệt cười nhe răng: “Tốt lắm, mười lăm km."
Cố Khanh Khanh thật không nghĩ đến, cô bị Cẩu Đản cười nhạo rồi còn bị lợi dụng.