Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 105

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:20:17
Lượt xem: 28

Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ, Cố Khanh Khanh vùi than đá, lửa than tắt dần.

Chờ cô thay quần áo đi đến bên giường, người đàn ông đã nằm trên giường làm ấm giường, chờ cô bò lên, Sở Đại nhường vị trí, nhường chỗ ấm áp cho cô.

Cố Khanh Khanh vội vàng chui vào chăn bông nằm bên cạnh anh ấy, tay nhỏ trong chăn bông cực kỳ không thành thật.

Trải qua đoạn thời gian này thăm dò, cô biết lúc trước buổi sáng cộm cái gì rồi ... hơn nữa ...

Đôi tay mềm mại không xương chạm vào vòng eo mịn màng của nam nhân bất ngờ bị nắm lấy.

Yết hầu Sở Đại lăn lên lộn xuống, buồn bực, phiền muộn, nghiêng đầu: "Lạnh quá, em gái à!"

Cố Khanh Khanh đôi mắt to ngây thơ vô tôi: "Chính là như vậy em không ngủ được nha!"

Sở Đại chậm rãi thở ra một hơi đục ngầu: "Em cứ như vậy anh không ngủ được."

“Vậy thì anh trễ chút rồi ngủ." Cố Khanh Khanh ngâm nga hát.

Nam nhân này ngoài miệng nói là ngủ không được chứ đúng 11h là nhắm mắt mở mắt là 5h sáng.

Hiện tại chỉ mới hơn 9h, Sở Đại gian nan.

Tay cô dần dần được sưởi ấm, Cố Khanh Khanh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể tăng vọt của người đàn ông nằm bên cạnh, cứ nằm bò trên người anh ấy sưởi ấm, không hề có ý thức nguy cơ.

Bất lực, Sở Đại ôm vợ, một tay vén chăn bông đắp lên cho em ấy, không cho gió lùa vào bên trong.

Cố Khanh Khanh nằm trên n.g.ự.c anh ấy lắng nghe từng nhịp tim của anh, đôi mắt khép hờ, buồn ngủ.

"Anh trai."

"Hửm?"

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ngày mai nhớ gọi người ta dậy nha, bằng không Binh Đoàn nhiều người như vậy em không kịp chào hỏi." Nói xong Cố Khanh Khanh ngáp dài một cái.

Về điểm nhân duyên tốt của vợ, Sở Đại có phần bội phục, với ai cũng có thể nói chuyện. Ở với Tôn Thục Phân lâu lâu còn nói ra một hai câu ngôn ngữ địa phương Hàn gia thôn. Lúc nói chuyện với mấy chiến sĩ làm bọn họ lâu lâu nhầm, nhảy ra vài câu.

Bộ đội vẫn luôn yêu cầu nói tiếng phổ thông, đột nhiên toát ra mấy câu như vậy.

Từ Chính Ủy lúc đó mặt mũi tối sầm.

Người nằm trong n.g.ự.c Sở Đại cọ cọ, thực mau hô hấp đều đều.

Hắn là một nam nhân 20 tuổi, đúng lúc khí huyết thịnh, em ấy còn không thu liễm ...

Mỗi khi hắn uy h.i.ế.p chờ về thôn Đại Truân Tử đêm tân hôn nhất định không bỏ qua cho em ấy thì đôi mắt to đen láy kia còn tràn ngập chờ mong: "Anh trai, anh ngàn vạn lần không được khách khí nha!"

Mang binh đi đánh giặc Sở Đại chưa từng mệt tâm dữ vậy.

Người trong n.g.ự.c không biết đang mơ cái gì, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm, Sở Đại nín thở cũng không nghe rõ.

Đưa tay nhẹ nhàng vuốt lông mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-105.html.]

Cố Khanh Khanh không biết mình đang mơ cái gì, miệng không ngừng nói, tay đột nhiên siết chặt.

Sở Đại: "..." Ngửa mặt lên trời thở dài.

Rất lâu sau mới bình ổn.

Buổi sáng 4:50.

Cố Khanh Khanh trong lòng n.g.ự.c Sở Đại tỉnh dậy, cọ cọ, lòng bàn tay cảm xúc cứng rắn, chậm rãi mở to mắt.

Đôi mắt hạnh vừa tỉnh dậy m.ô.n.g lung nhìn quanh.

“Anh trai?”

Ngơ ngác: "Anh muốn đi vệ sinh sao?"

Sở Đại cảm thấy muốn c.h.ế.t rồi: "Ừm."

Cố Khanh Khanh "ồ" một tiếng, buông tay xoay người qua một bên, miệng lẩm bẩm: "Anh đi đi, đừng kêu em rời giường."

Tối hôm qua lời nói của một cô gái nào đó vẫn còn văng vẳng bên tai hắn, mới có một đêm qua thôi đã thay đổi, cũng may Sở Đại đã quen, tay chân nhẹ nhàng xốc chăn, mặc quần áo rời giường đi nhà vệ sinh ở sân sau.

Khi hắn trở về, tiện tay đốt lại bếp than trong phòng, bên cạnh thả hai củ khoai lang đỏ.

Cố Khanh Khanh tỉnh lại đã hơn tám giờ, nhìn sắc trời bên ngoài, cô bật người xuống giường, vội vàng ra sân sau vệ sinh cá nhân.

Nước mùa đông lạnh quá, lạnh cóng cả răng, cô vội lau mặt chạy vào nhà đóng cửa lại, hơi nóng mạnh mẽ phả vào mặt.

Có chồng thật tốt quá.

Vui vẻ mà cảm khái một tiếng.

Cầm phích rót một cốc nước nóng, cô ngồi trước bếp, tay cầm cốc tráng men, ánh lửa ấm áp phả vào mặt.

Thấy trên bếp có hai củ khoai lang, đưa tay nhéo nhéo, đã mềm rồi.

Sở Đại là tính cô không thể dậy nổi đi nhà ăn ăn sáng nên mang cho cô lót dạ.

“Khanh Khanh ơi!” Tôn Thục Phân ở bên ngoài gõ gõ cửa.

Cô nhanh chóng đứng dậy chạy ra mở cửa, đứng sang để Tôn Thục Phân vào.

"Thím sao sớm vậy thím? Mau vào trong ngồi, lạnh quá, cháu vừa ra ngoài rửa mặt thiếu chút đông cứng cả người." Cố Khanh Khanh bật chế độ máy hát, không ngừng than thở.

"Thím đưa cơm cho cháu, cái đứa nhỏ này sao buổi sáng không đi nhà ăn ăn, chú Dư hâm nóng thím mang lại đây." Tôn Thục Phân đặt hộp cơm lên bàn, Cố Khanh Khanh vội vã di chuyển bếp than dịch sang đó.

“Cháu dậy muộn, hehe.” Cố Khanh Khanh có chút ngượng ngùng, cô cầm lấy đôi đũa do Tôn Thục Phân đưa cho, nhìn thấy đậu que xào thịt, hai mắt thẳng tắp.

"Thím à, hôm nay là ngày lành gì nha?!"

"Hôm nay tính là tất niên nha, ngày mai cháu đi rồi. Nghe nói sáng sớm mai mua vé là đi, ban bếp lúc dứt khoát làm tất niên sớm, giữa trưa có sủi cảo, chú Dư đang cán bột rồi." Tôn Phục Phân ngồi xuống bàn, ra hiệu cho Cố Khanh Khanh ngồi xuống ăn đi.

Loading...