Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 104

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:20:15
Lượt xem: 25

“Khanh Khanh, Sở Liên Trường có tiết lộ sẽ đặt mua lễ hỏi gì cho cháu không nha?” Cuộn len trên đùi Tôn Thục Phân bị lăn trên đất, Hứa Niệm nhặt lên, an tĩnh giúp quấn sợi len.

Cố Khanh Khanh đứng dậy nhấc cái ấm đang sôi sùng sục trên bếp than, đổ toàn bộ nước sôi vào phích nước quân đội: "Không có, bọn họ gần đây huấn luyện quá vội, chỉ có buổi tối mới gặp nhau, cháu cũng ngượng ngùng hỏi."

Hơi ấm từ nước nóng phiêu đãng trong không trung, toàn bộ căn nhà lập tức nóng lên.

"Khanh Khanh chúng ta cũng có lúc ngượng ngùng nha!" Tôn Thục Phân thật sự cảm thấy hiếm lạ, cười xấu xa: "Vậy buổi tối hai người có phải hay không ..."

Cố Khanh Khanh vội vàng ngắt lời: "Ây nha, thím đừng để cập đến cái này! Ngày mốt cháu đi rồi, chị A Niệm chị có đi cùng em không?"

"Không được." Hứa Niệm lắc đầu, cô không muốn quay về: "Anh Trạch năm nay không có nghỉ phép. Chờ sang năm điều động đi đảo Bạch Sa, chị lại tùy quân, khoảng thời gian này ở lại Binh Đoàn."

Thật ra thì không bao lâu nữa, quá nguyên tiêu là đi Trú Đảo rồi, tính toán chỉ còn hơn 20 ngày nữa thôi.

Căn phòng rất ấm áp, Dư Thỏ và Dư Húc hai chị em đang bò lăn lộn trên giường chơi, bởi vì Sở Đại hay bị tụt đường huyết nên trong nhà không thiếu kẹo sữa, Cố Khanh Khanh mở ngăn tủ lấy ra hai viên kẹo cho hai chị em.

Tôn Thục Phân liên tục ngăn lại: "Khanh Khanh, đừng cho hai đứa nhỏ nữa, cháu tích góp chút đi, phiếu đường cũng không dễ có.

Cố Khanh Khanh lắc đầu, ngồi trở về.

Vì sưởi ấm cô không đặt ấm nước lên bếp lửa để nấu nữa, lửa trong bếp nhảy ra bên ngoài, Cố Khanh Khanh vươn tay sưởi: "Anh ấy ăn kẹo tiêu hao quá lớn, chút phiếu kẹo căn bản không đủ dùng, mỗi tháng có người ở phương nam gửi kẹo sang cho anh ấy.

Nghe nói là một anh trai bằng tuổi với anh ấy.

Tôn Thục Phân hừng tỉnh: "Hẳn là thân thích bên nhà Sở Liên Trường bên kia."

Ba người phụ nữ nói chuyện phiếm cả buổi chiều, buổi tối đến nhà ăn ăn cơm, xong xuôi Cố Khanh Khanh vội vàng trở về nhà.

Cô sợ lạnh, bếp lửa than trong nhà chưa bao giờ ngưng cả, đều nhờ chú Dư mua, tiền trừ vào trợ cấp của Sở Đại.

Hơn 7h cửa bị đẩy gió lạnh hula hula tràn vào.

Khóe mắt và lông mày của Sở Đại vẫn còn mang theo sự lạnh lẽo của mùa đông, hắn nghiêng người đóng cửa, ánh mắt rơi xuống cô gái đang ngồi bên bếp lò sưởi ấm, thoáng chốc nhu hòa.

“Anh đã về rồi à?” Cố Khanh Khanh vội vàng pha cho anh một tách nước nóng, kéo anh ngồi bên bếp lò: “Mùa đông ở Biên Thành lạnh quá, may mà chúng ta sẽ về sớm, bằng không em chịu không nổi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-104.html.]

Sở Đại cầm cái ly ngồi xuống, dựa gần bếp lò: "Qua đợt này sẽ không lạnh nữa, thời gian này em mặc dày chút, em vừa đến không quen, dễ bị cảm lạnh."

“Biết rồi.” Trong khoảng thời gian này Sở Đại lấy phiếu vải cho cô làm hai bộ quần áo bông, Biên Thành bên này thừa bông, không tìm tiệm may, trực tiếp nhờ thím Dư làm, bông nhét đầy tràn, mặc trên người ấm vô cùng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh ngồi xuống bên cạnh anh ấy, chống cùi chỏ trái lên chân phải của anh để sưởi lửa, nhìn bộ quần áo mỏng trên người Sở Đại cô đau lòng: "Anh cũng làm một hai bộ đi, không lạnh sao?"

“Không lạnh, có khoác quân dụng." Sở Đại đặt ly nước sang một bên, nắm lấy bàn tay nhỏ: "Ngày mai em đi từ biệt những đồng chí quen thuộc đi, về sau chỉ có nghỉ phép thăm người thân mới có thể lại đây."

Cố Thanh Liệt vẫn còn lưu lại nơi này, theo lý mà nói có thể thăm người thân, bất quá tình huống trên đảo thế nào còn chưa có rõ ràng, cũng không thể nói trước được bất cứ điều gì.

Càng về cuối năm, Sở Đại càng do dự, hắn thật sự muốn đưa em ấy ra đảo sao, hắn là nam nhân khổ chút chẳng sao. Vợ nhà hắn được yêu thương lớn lên, thật sự có thể chịu đựng được không?

Thấy anh đang mất tập trung, Cố Khanh Khanh lại nắm tay anh, dùng đôi mắt to trong sáng nhìn, cái nhìn như thấu tâm can của anh: "Anh đi đâu em cũng sẽ đi theo, anh đừng nghĩ ném em đi!"

“Sẽ không.” Sở Đại kéo người vào trong lòng mình, tay trái vòng qua eo, tay phải vuốt ve bàn tay mềm mại: "Anh đi đâu cũng mang theo em."

Mọi do dự đều tan biến, hắn kiên định mà nói.

Cố Khanh Khanh tựa vào vai anh cười, ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt trên người anh ấy: "Ngày mai anh đi cùng em đi chào Từ chính ủy, còn có chú Dư nữa, chào hỏi một tiếng, còn có các anh trai, khoảng thời gian này ít nhiều bọn họ chiếu cố em nhiều."

Sở Đại yên lặng nghe vợ nói, đáy mắt ấm áp.

Trò chuyện một lúc, thấy chồng mãi không phản ứng, Cố Khanh Khanh tay nhỏ thọt vào quân trang: "Mỗi tháng từ phương nam gửi kẹo cho anh là ai vậy anh?"

Sở Đại duỗi chân đẩy cái bếp than ra xa một chút. Để tia lửa bay không văng vào áo khoác bông của cô gái nhỏ.

"Chử Chiêu, anh em trong khu đại viện cùng nhau lớn lên với anh, ngày thường cậu ấy gửi đồ lại đây đều là đi chợ đen mua gửi thẳng về cho Lão Dư, đã lâu không về không gặp mặt. Trở về quân khu Phương Nam anh mang em đi giới thiệu với cậu ấy."

"Vâng."

Cố Khanh Khanh đã nghe Đoàn Trưởng nói quá rồi, anh ấy là cùng anh trai Bạch Dung Bạch Diên còn có một người nữa cùng nhau lớn lên, buổi tối hôm đó cô nghe được Bạch Dung nhắc đến anh A Chiêu, chắc là Chử Chiêu này.

Về việc nam nhân nhà mình đưa mình đi gặp anh em thân thiết, miễn bàn trong lòng cô vui vẻ biết bao nhiêu.

Có cảm giác đã đi vào sinh hoạt thường ngày của anh ấy.

Bên ngoài gió lạnh gào thét, trong nhà hai người dựa vào nhau, một mảnh bình yên.

Loading...