Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 103

Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:20:13
Lượt xem: 35

Cố Khanh Khanh đè trên người hắn, dưới thân nhiệt độ cơ thể như thiếu đốt, bàn tay đang vuốt ve gương mặt của hắn.

“Anh trai.” Ánh mắt ranh mãnh lóe lên trong mắt Cố Khanh Khanh: "Hôm nay buổi tối chúng ta phải làm cái gì đó nha?"

Sở Đại nhìn chằm chằm cô gái nhỏ hồi lâu, tặc lưỡi liên tục, tay trái ôm lấy eo nhỏ, tay phải gối lên đầu hỏi: "Làm chuyện lão Triệu cùng Hứa Niệm đã làm a, em gái."

Đầu tóc ướt đẫm, cả người mang theo dáng vẻ lười biếng mới vừa tắm xong, trên người còn chưa có tan đi hết mùi rượu.

Nói ra lời này, đuôi lông mày lộ ra ánh mắt xấu xa, rũ mắt nhìn.

Cố Khanh Khanh vùi đầu vào cổ anh ấy, tay cô lướt từ lông mày xuống sống mũi cao, qua đôi môi mỏng, xuống cái yết hầu, rồi nửa ngày không nhúc nhích.

Sở Đại khẽ siết chặt eo cô gái nhỏ mới phát hiện người đã nằm trên người hắn ngủ thiếp đi rồi.

Bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, đè lại ngọn lửa đang trào dâng trong người, cánh tay dài của kéo chăn bông đang ở bên kia, đắp lên người.

Cô gái trong vòng tay hắn hô hấp đều đặn, hắn nhìn chằm chằm bóng đèn trên trần nhà, không một chút buồn ngủ.

Cố Khanh Khanh, em không có lương tâm a.

Buổi sáng, chưa đến 6h, Cố Khanh Khanh mê mang mở mắt ra, cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô vẫn nằm trong vòng tay của Sở Đại, mà còn anh ấy, chưa có tỉnh.

Cơ mà chính là .... có chút cộm .... hơi hoảng.

Anh ấy chưa tháo thắt lưng?

Cố Khanh Khanh đưa tay mò mẫm trong chăn bông, sờ soạng một hồi.

Đôi mi thanh mảnh của người đàn ông khẽ run lên, tức mở mắt ra, nét hung dữ chợt lóe lên, đối diện với ánh mắt ngây thơ hồn nhiên của cô gái nhỏ.

Sở Đại: “……”

Những lời thô tục đến bên miệng nuốt xuống.

Buổi sáng, nhà ăn.

Tôn Thục Phân nhìn Sở Đại uể oải ỉu xìu cùng Cố Khanh Khanh hứng thú dào dạt đang ăn cháo bí đỏ, tay kia cầm bánh màn thầu bột ngô.

Hai người này ... sao lại trái ngược?

Vẫn là Sở Liên Trường miệng cọp gan thỏ à?

Cô lặng lẽ kéo Cố Khanh Khanh đang ăn no say, hỏi chuyện riêng tư.

"Bang --" Hộp cơm của Cố Thanh Liệt đập trên bàn, hắn ngồi xuống đối diện với Sở Đại, thấy hắn hai tay khoanh trước n.g.ự.c dựa đầu vào lưng ghế, bộ dạng héo bẹp, trong lòng tràn đầy lo lắng: "Một đêm không ngủ?"

Sở Đại đầu óc load chưa kịp nên "ừ" một tiếng.

“Đồ cầm thú!” Cố Thanh Liệt nhỏ giọng mắng.

Sở Đại: "..." Nhấc mi mắt nhìn người trước mắt một cái: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, còn chưa có về quê cậu xả chứng."

Ngụ ý là bây giờ hắn còn chưa có chạm vào em ấy đâu.

Cố Thanh Liệt thở phào nhẹ nhõm rồi đảo mắt nhìn hắn: "Vậy thì sao bộ dạng của cậu giống như bị đào rỗng rồi?"

Sở Đại thật phục hai anh em này, một người đã to gan, người kia còn táo bạo hơn.

Sau khi Cố Khanh Khanh và Tôn Thục Phân nói chuyện xong, mặt mũi đã đỏ còn đỏ hơn.

Tôn Thục Phân nói: "Khanh Khanh à, cháu và Sở Liên Trường vẫn còn trẻ, nên chú ý tần suất, nếu không có kế hoạch sinh con, thì đi phòng y tế tìm Triệu quân y lấy một ít cái kia ..."

Bọn họ không biết quà cưới hôm qua của Triệu Trạch là một rương áo mưa nhỏ.

Còn liên tục nói với Sở Đại: "Chờ đến khi có nữ quân y lên đảo thì hai người hãy sinh con, bằng không tôi không có tiện đâu ..."

Sở Đại lúc đó cho hắn một đạp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-103.html.]

Nhìn thấy Cố Khanh Khanh đi tới, Sở Đại đẩy ghế dựa ra, ánh mắt bảo em ngồi đi.

“Đây là bữa sáng của anh. Bây giờ anh phải ăn uống thanh đạm chút, cháo bí đỏ." Cố Khanh Khanh đưa hộp sang cho anh ấy.

Sở Đại gật đầu, ngón tay mảnh khảnh tùy ý mở ra nắp hộp cơm, tầm mắt rơi vào Cố Thanh Liệt ngồi ở đối diện: "Còn không ăn? Buổi sáng còn có huấn luyện, nhanh lên."

Cố Thanh Liệt nhìn em gái mình một lúc lâu, em ấy đúng là khí sắc không tồi, còn há mồm ăn khoai lang đỏ, cuối cùng cũng trút bỏ được lo lắng.

Đứa nhỏ này, cho dù anh trai nó cũng nhìn không nổi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vậy mà Sở Đại nhìn ngây ngốc ra đấy.

Cố Thanh Liệt ăn nhanh xong, nói với Sở Đại: "Buổi sáng thao luyện ở sân huấn luyện hay là huấn luyện dã ngoại?"

Sở Đại ung dung, cánh tay lười biếng đặt ở lưng ghế của Cố Khanh Khanh: "Hỏi Lão Phùng, kế hoạch huấn luyện gần đây đều là hắn viết, tớ chỉ đứng bên cạnh nhìn."

Cố Thanh Liệt ngạc nhiên: "Bàn giao sớm à?"

Còn hai tháng nữa, Sở Đại sẽ điều thành hải quân đóng đảo, chờ cậu ấy đi rồi sẽ thuyên chuyển Phùng Thiên Nhai lên làm Liên Trường, hắn cũng tăng lên trên một bậc.

“Ừ, ý tứ của đoàn bộ." Sở Đại gật đầu: “Người được chọn đóng quân ở đảo đã định rồi, tớ cùng Lão Triệu cùng tám đồng chí được lựa chọn từ hai tiểu đoàn kia”.

Lần này điều kiện là đảo hoang, hoang vu khắc nghiệt, đối với tố chất thân thể binh lính yêu cầu cực cao, bọn họ không phải đơn thuần tuần tra hàng hải mà còn phải kiến tạo căn cứ hải quân, làm chuẩn bị cho quân hạm đổ bộ.

Việc xây dựng phòng thủ không chỉ xuyên núi mà còn đào hồ nước, đập chứa nước ngọt, kho chứa bom, kho dự trữ đạn, kho thông tin liên lạc ... Đây đều là những công trình lớn.

Ở trên ý tứ là chọn những binh lính cường tráng nhất, thân thể tốt nhất mang đi, công việc cần dùng sức, không có thân thể khỏe mạnh không thể kiên trì nổi.

Cố Thanh Liệt cũng hiểu điều này, hắn liếc nhìn cô gái đang cắn bánh màn thầu, lắc đầu nói với Sở Đại: "Chính cậu hiểu rõ liền hiểu, với cái thân hình mảnh khảnh này của cậu, tớ thật có điểm lo lắng."

Vừa nói, cánh tay nâng lên, khoe cơ bắp: "Kỳ thực, tớ cảm thấy tớ thích hợp đi Trú đảo hơn."

Nghe vậy, ánh mắt Cố Khanh Khanh nhìn về phía anh trai lạnh tanh.

Cố Thanh Liệt: "... Anh đã tiết kiệm được rất nhiều phiếu vải. Cuối năm, cuối năm chúng ta trở về đến tiệm may làm vài bộ quần áo ha."

Cố Khanh Khanh thu hồi ánh mắt, ngô nghê ừ một tiếng.

Cố Thanh Liệt bất đắc dĩ nhìn Sở Đại.

Sở Đại nhún vai nói: "Cậu thành thành thật thật ở Biên Thành đợi đi, dẫn quân cho tốt, anh trai."

Cố Thanh Liệt hừ một tiếng: "Như lời cậu nói, hãy chăm sóc em gái tớ thật tốt, anh trai không cần cậu lo lắng."

Sở Đại không nhịn được cười, hai anh em này đảo mặt nhanh như chớp,

Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã đến ngày 23 tháng 12.

Thời tiết lạnh cóng, Cố Khanh Khanh ở trong nhà, ấm đun nước trên bếp than bốc khói nghi ngút.

Ba người phụ nữ ngồi quây quần bên bếp lửa hồng, Tôn Thục Phân vừa nhìn Cố Khanh Khanh vừa đan áo len, nhìn như thế nào cũng không đủ.

"Khanh Khanh à, ngày kia cháu đi Quân khu phía nam rồi. Về sau thím ở Binh Đoàn, gặp được nhau sẽ khó biết bao, lão Dư có nghỉ phép thím trở về, vợ chồng son cháu ở trên đảo, mãi không gặp được nhau."

"Muốn gặp nhau làm sao bây giờ?"

Hứa Niệm thật ra không nóng nảy, dù sao cô muốn tùy quân cùng anh Trạch.

Ngoại trừ việc môi trường sống thay đổi, chắc chắn không kém hiện tại.

Cố Khanh Khanh chăm chú nhìn cách Tôn Thục Phân xỏ kim, giọng nói trong trẻo: "Tổng sẽ có cơ hội gặp nhau mà, Sở Đại trú đảo cũng có nghỉ phép, bất quá 2 năm sau mới có cơ hội trở về."

Ngồi đây nói thì thật dễ dàng, nhưng đảo Bạch Sa vị trí đặc biệt, còn phải xây dựng căn cứ quân sự, bọn họ muốn rời khỏi đảo đều phải trải qua nhiều tầng kiểm tra, sợ là không nhẹ nhàng như vậy.

Cố Khanh Khanh cảm thấy thật ra cũng không có gì ngoài nhớ nhà.

Cô có thể ở bên người anh ấy bồi anh ấy cũng tốt.

Chứ để một mình Sở Đại trên đảo, Cố Khanh Khanh từ đáy lòng cảm thấy bản thân không bỏ được, cũng không muốn chờ đợi.

Cô đã không quen ngủ một mình nữa rồi.

Loading...